Cẩm Lễ lập tức đi ngay buổi tối ngày hôm đó, cậu giao quán nướng lại cho Hong-san, đóng hành lí rồi chạy ra sân bay. Tất cả cứ tua qua như một cuốn phim, suốt quá trình cậu không nói một lời nào, đầu óc cứ như người trên mây, lâu lâu lại nhìn xa xăm về một khoảng không. Chuyến bay vội của Cẩm Lễ khởi hành lúc 10:30 tối, lúc khuân đồ lên khu hành lí kí gửi, an ninh sân bay liền sét duyệt hộ chiếu cũ của cậu. Hình như người đó nhìn thấy điều bất thường, lập tức giữ cậu lại, đưa vào phòng thẩm vấn. Cẩm lễ cuối cùng bị trễ chuyến bay, nhưng an ninh sân bay an ủi cậu, nói rằng chỉ cần xác thực xong hộ chiếu thì sẽ lập tức hoàn trả lại vé cho cậu vào 12 giờ rưỡi tối.
Trong suốt quá trình thẩm vấn, người bên kia chỉ hỏi vài câu đơn giản, vì cậu là thường trú nhân, chỉ ở tạm chứ không ở luôn nên câu hỏi rất dễ dàng, không phức tạp lắm. Người thẩm vấn giữ cậu lại một chút rồi đi ra khỏi đó, lúc quay trở về trên tay nhiều thêm một cái điện thoại.
- Có người muốn gặp cậu
Người thẩm vấn chuyển điện thoại đến tay của Cẩm Lễ, khuôn mặt nghiêm nghị, nói bằng tiếng anh. Ngay khi áp tai vào, một giọng nói lạnh lùng đã truyền tới.
- Vì sao trở về?
Cậu ở bên đầu dây thở dài. Là Diệp Lâm Anh. Hắn hỏi một câu, không nặng không nhẹ, không nóng không lạnh, dường như trong câu hỏi đó không có bất kì nhiệt độ nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-va-phan-dien-dot-ngot-theo-doi-toi/3351248/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.