Hơn nửa đêm, tất cả các nhà xung quanh đã tắt hết đèn, chỉ trừ một căn hộ duy nhất còn để đèn sáng trưng. Thanh niên từ trong toilét bước ra, cả người vẫn còn vương hơi nước ẩm, một cái quần dài bên dưới. Vì trời khá nóng nên phần bên trên hoàn toàn để lộ. Cẩm Lễ ngồi ở ghế salông trong phòng khách, khui một chai whisky bắt đầu uống. Cái ly rỗng đã đóng một lớp bụi, cậu rửa qua một lần nước nóng, đổ rượu vào ly trực tiếp uống.
Vấn đề là, dù cậu có uống đến cách mấy, khuôn mặt kia vẫn hiện lên khá rõ ràng trong tâm trí, như một cái dấu mác ghim trong não cậu, không thể quên được, chỉ có thể đậm hơn. Gần 6 giờ sáng, Cẩm Lễ đã khui đến chai thứ hai, thanh niên ngồi vắt chéo chân, rất kiên nhẫn nuốt vào từng ngụm. Cậu gọi một cuộc điện thoại, lần thứ nhất không ai bắt máy, nhưng đến lần thứ ba, bên đầu dây kia đã có người trả lời, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu
- Xin chào, cảm ơn anh đã gọi đến số máy chính của Diệp tổng, hiện giờ anh ấy đang không tiện, tôi có thể giúp gì được cho anh.
Cẩm Lễ môi hơi run, cậu mở miệng nhưng không nói chuyện, lúc sau lại nhắm chặt mắt.
- Tôi cần gặp Diệp tổng.
- Tôi có thể biết tên anh được không?
Thư kí nhẹ nhàng hỏi, bên kia là tiếng đánh máy liên hồi. Cậu thở hắt, nói tên thật của mình. Vị thư kí hình như cũng biết cậu là ai, trầm ngâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-va-phan-dien-dot-ngot-theo-doi-toi/3351247/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.