Y để người kia dựa vào lòng mình, rất nhẹ nhàng nâng đỡ cả cơ thể của cậu trên tay, một đường bước lên lầu. Đình Văn Ngạn dùng chân đá cửa phòng mình, lạnh lùng đặt người trên giường. Trên giường gối chăn gọn gàng, bị tác động lõm xuống một chút. Y vặn nhiệt độ phòng xuống, lôi cái chăn phủ lên trên cả người cậu. Nhìn vào không thể nghĩ ra trong đó có gì bất thường, nhưng rồi Y vươn tay gần đầu tủ, lấy ra một cái còng số 8 bóng loáng, xích cổ tay mảnh khảnh của Cẩm Lễ lại với thành giường.
Động tác dứt khoác, phi thường mạnh mẽ. Đình Văn Ngạn cuối xuống, bóng của y phủ trên tắm chăn đơn bạc, vươn tay kéo kéo cổ áo của người trước mặt. Dường như khuôn mặt người đó còn có thể làm y bình tĩnh hơn, Đình Văn Ngạn thở một hơi, cuối người dí sát môi vào cổ của người nọ, nhẹ nhàng day cắn. Rất nhanh trên cần cổ mảnh khảnh lưu lại một dấu răng đều hoàn chỉnh, Y mê muội nhìn.
- Ai cũng không thương tôi, cả anh cũng vậy!
Cẩm Lễ mơ một giấc mơ thật dài. Còn cảm thấy có ai đó không ngừng thì thầm bên tai mình, những lời nói vô nghĩa. Nhưng giọng nói lại rất ấm áp, khiến cậu không tự chủ được mà thả lỏng cơ thể, rơi vào một vùng êm ái.
Mười mấy năm trôi qua trước mắt của cậu, như một chiếc đèn kéo quân. Cậu mơ về lúc còn ở quê mẹ, lúc đó vẫn là một tỉnh nhỏ, buổi chiều chiều thường hay cùng em trai lên chợ chơi. Ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-va-phan-dien-dot-ngot-theo-doi-toi/3351249/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.