- Hơn nữa mình lúc đấy thấy cảnh đó còn cảm thấy vui sướng. Đúng là không khác gì là cầm thú mà. Tại sao lúc ấy mình lại thấy vui vẻ cơ chứ. Đúng là khốn nạn mà! Mình lúc đó nghĩ là bản thân mình thấy rằng mẹ đã đánh mình nhiều lần đau đớn như vậy thì ông đánh mẹ đó chính là do nghiệp mẹ gây ra thôi. Vậy nên…chính lúc đó mình đừng nhìn và không làm gì cả! Mình…
Hít vào, thở ra
- Phải thật tĩnh tâm, dù sao đó cũng là chuyện của tương lai một sau nữa cơ mà vậy nên hãy mặc kệ! Bản thân mình đã quay lại rồi vậy nên mình sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa, mình sẽ thay đổi để tốt hơn. Cố lên!
Đang vui vẻ phấn chấn tinh thần thì ở đâu có tiếng gọi
- Vịt ơi! Vịt ơi!
Tiếng gọi khiến cho Vy giật mình quay đầu ra phía tiếng gọi
- Vịt ơi!
- Dạ! Con đây
- Đây là cái tên, có thể nói là biệt danh hồi mình ở nhà. Khi mình lớn lên mình đi xa nhà và những người thân cũng không còn ở bên cạnh nên chẳng ai gọi lại cái tên này nữa. Cái tên này gắn liền với tuổi thơ đấy mồ hôi của tôi. Mọi ngày, ngày nào cũng vậy cái tên “Vịt” này luôn phải được nhắc đến hơn chục lần hết bố, mẹ, ông, bà có khi bác ruột ở bên cạnh cũng phải gọi nữa đây chứ. Mà được gọi tên có gì hay ho đâu. Nó chẳng phải được nhắc đến để lên nhận thưởng hay được cho quà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ta-thich-anh-trai-cua-nguoi-roi/2883019/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.