Vy ngồi vào ghế dựa lưng thất thần một lúc suy nghĩ về bản thân và những người xung quanh. Có thể nói rằng làm trẻ con chẳng bao giờ là dễ dàng cả nó không phải là một con đường tràn ngập đầy hoa giống như người lớn nghĩ. Ở mỗi độ tuổi đều có áp lực và sức chịu đựng riêng đâu phải trẻ con là cứ trong đầu nó toàn có chơi không đâu nó cũng có những ấy nghĩ khiến nó trăn trở và người lớn có bao nhiêu người hiểu được điều đó
Một lúc sau…. ……. …….
- Vịt ăn xong chưa? Mau cầm hộ và mấy con vậy này lên cho bà đi. Đi đi, cầm xong thì con xuống ngồi tiếp cũng được mà
- Hầy! Cho dù lúc ấy hay bây giờ vẫn vậy
Vy đứng dậy, đặt chiếc bát xuống đi lấy ngựa rồi bê lên trên tần điện (nơi thờ cúng ông bà,tổ tiên)
*Khững lại*
- Mà bà đã mở của chưa đấy! Không lúc con lên rồi con lại đứng đây nữa thì khổ con lắm bà ạ
- Mở rồi…mở rồi…cứ việc lên đó thôi
Vy cầm liền lúc bốn con ngựa con bê lên tầng. Đến nơi thờ Tổ…Vy đặt những con ngựa đó xuống một góc. Đứng trước bàn thờ y/n nói với giọng điệu có một chút thành kính nhưng cũng pha đoạn chút buồn và thất vọng
- Thưa Tổ! Con không biết là người có biết rằng việc con đến từ tương lai của nhiều năm sau không? Con không biết là người có biết chuyện này hay không nữa! Con có rất nhiều giả thuyết cho chuyện này nhưng con đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ta-thich-anh-trai-cua-nguoi-roi/2883017/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.