Bài kiểm tra thứ 2 cũng mau chóng kết thúc. Vy ra khỏi phòng thi lấy xe về nhà. Trên đường về nhà thì sẽ đi qua một cái nghĩa địa
- Con đường này cũng hoài niệm ghê vậy ấy, tương lai nó sẽ mọc lên những ngôi nhà to lớn ở đấy và hầu như toàn là biệt thự trắng. *cười*
không chừng tương lai bọn trẻ không cần phải sợ khi đi qua nghĩa địa này nữa mà sợ những biệt thự trắng có phát ra nhưng tiếng động đáng sợ kkkkk
Vừa đi vừa nghĩ chuyện hài hước ấy, rất nhanh chóng cô ấy đã trở về nhà.
Trước cửa nhà’Cửa hàng bán thuốc thú ý’
- Căn nhà cũ của tôi, không ngờ là có ngày mình được gặp lại nó
Bước vào nhà
- Con chào mẹ
- Chào con, hôm nay đô thị có được không?
- Một hình ảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc hiện lên trước mắt tôi. Lạ lẫm bởi có lẽ đã lâu lắm rồi tôi chưa thấy lại được hình ảnh này, quen thuộc là hình ảnh ấy đã nuôi lớn tôi từng ngày.
- Đó là hình ảnh người phụ nữ được gọi là mẹ tôi đang cần mẫn, chăm chỉ để làm ra từng lá vàng mã, từng đồng tiền tuy ít ỏi nhưng vẫn phải làm để nuôi sống chúng tôi
Bất giác không biết từ lúc nào, những suy nghĩ ấy khiến cho Vy bật khóc
- Sao lại khóc? Không bài được bài hay sao mà lại khóc!
Vy lau nước mắt nói
- Mẹ nghĩ con yếu đuối đến nỗi, không làm được bài mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ta-thich-anh-trai-cua-nguoi-roi/2883021/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.