- Chủ nhân, chủ nhân, Phàn ca ca bao giờ mới tới đây vậy? Nếu là huynh ấy nhất định sẽ đứng đầu cái bảng thanh phong gì đó cho coi.
Vũ Ngọc vừa ăn cá nướng vừa lẩm bẩm, thích thú đến nỗi cả tai lẫn đuôi cũng phải lòi ra ngoài.
Cái tai trắng muốt rung rinh, những sợi tơ mềm mại thật khiến người ta không cưỡng lại được.
- Chủ nhân, không được sờ tai ta, tai với đuôi chỉ để dành cho Phàn ca ca thôi.
Cái tay của Thẩm Vân Tiêu đưa ra trong không trung khựng lại, ánh mắt thèm thuồng vẫn phóng đến không thể lơ đi.
- A Ngọc lớn rồi, trong đầu chỉ có Phàn ca ca, sớm đã không còn nhớ chủ nhân đây nữa rồi.
Thẩm Vân Tiêu nâng khắn chấm những giọt nước mắt không tồn tại.
Cả một buổi chiều ngủ đã rồi đến tối không ngủ được, cậu chỉ có thể đi chọc ghẹo A Ngọc cho đỡ buồn thôi.
A Hoàng với A Nương quá nghiêm túc, cậu chỉ có thể tìm đến tiểu cô nương này chơi cho đỡ buồn vậy.
Thẩm Vân Tiêu đang cao hứng bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt thâm trầm nhìn qua một góc tối nào đó.
- A Ngọc, trở về nghỉ ngơi đi.
- Nhưng...
Vốn là Á thú mang một nửa dòng máu thú nên cô càng nhạy cảm với mùi nguy hiểm hơn ai hết.
- Trở về, đừng nói mọi người biết.
Thấy thái độ nghiêm túc của Thẩm Vân Tiêu, A Ngọc cũng không dám nói thêm câu nào, một đường bay thẳng về trạch viện.
- Ra đi.
Lúc này người núp trong bóng tối cũng đi ra, ánh mắt hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/341266/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.