Không đến giờ Dần, toàn bộ mọi người đã tụ tập lại trong khoảng sân rộng lớn.
Không một tiếng ồn ào, mọi người từ các phái, khuôn mặt đều treo lên nét căng thẳng, mỗi cử chỉ đều vô cùng cẩn thận, khí thế toát lên hừng hực như muốn dời non lập bể.
Những người đứng đầu chính phái nhận được tin mỗi lúc càng nguy cấp, Hắc Vực càng lúc càng lấn xa.
- Hắc Vực đã lấn sâu vào phía Tây, chẳng bao lâu nữa, phần trung tâm cũng sẽ bị nuốt trọn, mọi người cam tâm để cho gia đình mình, quyê hương mình, những người mình yêu quý rơi vào bóng tối mãi mãi sao?!?!!!
Ngải Tắc Huy cầm đầu bước lên trước, giọng nói hồn hậu, dõng dạc đánh sâu vào thức hải khiến mọi người dồn tập trung lên đài cao.
- Không cho phép!!!! Quyết chiến!!!
Tiếng đồng thanh dồn dập lầm rung lên ầm ầm cả một ngọn núi, những trái tim hừng hức ý trí mạnh mẽ đáp lại.
Truyền tống trận dựng từ lâu lập tức khởi động, hàng trăm khối linh thạch thượng phẩm dùng lên, ánh sáng bàng bạc truyền tới một lượt đưa cả vạn người trên sân biến mất để lại một khoảng sân rộng hoang vu, yên tĩnh đến lạnh lẽo, hiu quạnh.
Ở một nơi khác, bên kia bán cầu, toàn bộ những người tu tiên hừng hực khí thế chiến đấu cũng đã được truyền tống đến.
Cả một đại trận truyền tống phát ra ánh sáng xanh rực rõ tắt dần làm hiện ra những bóng người đứng trước một vùng đen tím mờ ảo đầy sương mù.
Những lần sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/2995741/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.