Thẩm Vân Tiêu theo xuống đứng cạnh Tạ Quân Lẫm, mới vừa nãy từ hai cổng còn lại cũng có thông báo tương tự như chỗ bọn họ.
Mọi người đứng lặng nhìn đám ma vật trên mặt đất rút lui, chỉ còn một số loại cấp thấp vô tri vẫn tiến lên nhưng số lượng vô cùng đông đảo, không thể ngơi tay.
Đám ma vật ngự không thét lên từng tiếng thảm thiết khiến người người lạnh sống lưng.
Nhìn bầu trời phía xa nơi trung tâm hắc vực đỏ rực như máu, từng tia chớp ùng ùng chạy xét qua làn mây tạo thành những vết sáng.
Tưởng chừng như có thứ gì đó đang không ngừng cố gắng xé rách không gian xuất hiện từ nơi đó, một điềm báo chẳng lành.
Sự tập trung của mọi người dồn hết vào phía xa, dường như có thứ gì đó đang xé gió phòng tới, rất nhanh, chưa kịp định thần, những bóng đen li ti trong chớp mắt đã xuất hiện đánh thẳng về phía họ.
- Quỷ ảnh!?!!?
- Không phải chúng đã bị diệt hoàn trong trận chiến năm đó rồi sao?
Tạ Quân Lẫm kinh ngạc nhìn đám sương khói trước mặt, ánh mắt đỏ rực của nó tràn đầy nguy hiểm.
Thứ này không có thực thể, mặc dù vẻ ngoài có phần giống với ma vật cấp thấp, nhưng chúng lại có lực lượng hơn hẳn ma vật cấp cao, hay còn gọi chúng với cái tên thượng cổ yểm ma.
Nó chiến đấu với đối thủ, chủ cần đối thủ có một chút xao động liền sẽ bị nó tấn công vào thức hải, đó cũng chính là thức ăn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/2995743/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.