Vũ Ngọc, Lương Hoàng nhìn thấy lòng nhảy dựng lên: không xong rồi.
Lập tức dùng rời khỏi cuộc chiến, lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới dùng trưởng phong mạnh nhất đánh xuống Thẩm Vân Tiêu.
Tạ Quân Lẫm giật mình đứng ra tiếp lấy hai trưởng phong, linh lực mạnh mẽ cuồn cuộn chạy thẳng vào bên trong hắn đánh rách kinh mạch đau đớn.
- Ngươi bị điên sao, cút ra!!!
Lương Hoàng trùng mắt rống giận.
- Các ngươi mới bị điên, đệ ấy là chủ nhân của các ngươi!
Tạ Quân Lẫm nuốt ngược máu trào trong cổ họng trở về.
- Đó là chủ nhân của chúng ta, cút ra, nếu không sẽ không kịp!!!
Vũ Ngọc ánh mắt hoảng sợ, vì quá lo lắng mà hóa về đôi mắt mèo, đồng tử xanh biếc dựng đứng mờ mịt như sắp khóc đến nơi vậy.
- Ha, không cần diễn nữa, chơi thế đủ rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu thôi!
Giọng nói ngả ngớn đầu khiêu khóc phát ra vọng thẳng xuống đất như một hồi mệnh kễnh khiến đám quỷ ảnh lập tức tụ lại vây thành một bòng tròn rộng.
Đám ma vật xông lên cuồn cuộn như bão lũ nhưng tuyệt đối sợ hãi tránh xa vòng tròn kia đến năm mét không dám lại gần dù chỉ một phân.
Nam nhân từ trên trời hạ xuống, lỗi ăn mặc của Hắc Vực vẫn không thay đổi, những tấm vải đen đỏ chồng chéo nhau tạo thành bộ trang phục kì lạ nhưng không che được dáng người cao lớn của hắn.
Khuôn mặt đeo tấm mặt nạ kì dị phát ra điệu cười khúc khích đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/2995745/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.