" Chết tiệt" Tạ Quân Lẫm thầm than, không biết làm thế nào bây giờ.
Một đêm mất ngủ đối với một số người.
Thẩm Vân Tiêu mơ màng ngửi được mùi hương thanh mát dịu nhẹ quanh quẩn chóp mũi khiến cậu thoải mái.
Bàn tay không an phận quơ loạn lung tung, tối qua cậu có một giấc ngủ rất ngon, không bị ác mộng quấy nhiễu làm tinh thần buổi sáng vô cùng thư thái.
Tay đặt lên thứ gì âm ấm, bằng phảng nhưng không kém phần rắn chắc.
Bật mở mắt, một khuôn mặt quen thuộc phóng đại ngay trước mắt làm Thẩm Vân Tiêu ngay lập tức ngừng thở.
Tay cậu đặt trên ngực người kia thậm chí là còn có xu hướng xâm nhập vào lớp trung y mỏng manh.
Lúc này cậu mới để ý cậu đang chui lọt vào lòng người kia, cánh tay cửa hắn khoác chặt lấy eo cậu, chân cậu thì chen vào giữ hai chân hắn khiến cậu không dám dãy giụa.
Thẩm Vân Tiêu vẫn chưa phục hồi tinh thần, cậu ngẩn ngơ nhìn ngắm gương mặt trước mắt, giống như bản thân cậu ngay lúc này đang bị mắc chứng nhan khống vậy.
Mái tóc người kia dài đen, óng mượt xõa trên giường xen lẫn cả mấy lọn tắc tráng của cậu.
Đôi mắt khi nhắm không còn mang vẻ phong tình mà để lại cảm giác thanh lãnh, khiến người ta kiêng kị không dám tới gần.
Sống mũi cao thẳng tắp, đối môi mỏng thanh lãnh mềm mại cuốn hút lấy cậu.
Khoan....
Mềm mại?
Thẩm Vân Tiêu giật mình nhìn vết thương trên miệng Tạ Quân Lẫm rồi giật mình như nhận ra điều gì đó, khuôn mặt bỗng chốc đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/341223/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.