Trời cũng đã sáng, cậu nhìn thấy khuôn mặt quen que
- Hử, Tâm Liên sư tỷ, sao tỷ cũng đến tú lâu này vậy?
Tâm Liên nghĩ mình đã kín đáo lắm rồi, ai ngờ vừa bước ra khỏi của đã bị bắt gặp.
Khuôn mặt vẫn bị che bởi mặt nạ không đoán được tâm tình nhưng giọng nói hơi mềm nhũn, có vẻ là đã say.
- Ta thấy đệ đi vào nên đi theo, mà sao đệ lại vào đây, không phải đệ đi cùng Tạ sư huynh sao?
Thẩm Vân Tiêu gật gù, cảm thấy đầu hơi choáng, có vẻ hơi say thật rồi.
Thẩm Vân Tiêu cứ ngây ngốc như vậy, cũng không hỏi thêm được Tâm Liên dắt đi theo về khách điếm.
Dáng vẻ của người tu tiên vốn đã rất nổi bật rồi, lại thêm vẻ đẹp sẵn có càng là tâm điểm của mọi sự chú ý.
Nhìn theo ánh mắt của mọi người sẽ tìm được nơi Tạ Quân Lẫm đang đứng.
Tạ Quân Lẫm lại không để ý nhiều như vậy, hắn đang bước xuống cầu thang thì gặp Thẩm Vân Tiêu được Tâm Liên đưa về, trong lòng có hơi khó chịu.
Đã vậy cái tên ngốc kia lại cứ bám dính lấy Tâm sư muội, thật là chọc tức hắn mà.
Tạ Quân Lẫm tiến lên đỡ lấy Thẩm Vân Tiêu, lập tức mùi gay xộc thẳng vào mũi, khuôn mặt ôn hòa nát hẳn, mày nhăn lại thành một đoàn, cố rặn ra nụ cười cứng đờ.
- Tâm Liên sư muội cũng lên nghỉ ngơi đi, mai chúng ta sẽ xuất phát.
Tâm Liên lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc bất thường trên mặt Tạ Quân Lẫm, rất thức thời thu tay lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/277974/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.