Tạ Quân Lẫm thấy vẻ mặt mong chờ của Thẩm Vân Tiêu âm thầm thở dài, muốn nhắc nhở cậu nhưng lại sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cơ duyên của cậu.
Chính bản thân hắn hay Tâm Liên sư muội, lúc được sư tôn dẫn đến Vạn linh kiếm cũng háo hức như vậy, đến khi đi xuống mới biết mùi.
Tâm Liên cũng nhìn ra được sự khó xử của Tạ Quân Lẫm cũng chỉ cười cười không nói gì thêm.
Trời cũng đã ngả chiều, ba người tìm được một cái hang khá lớn bưng vào trong ở tạm.
Thẩm Vân Tiêu đi vào kiểm tra, cũng chỉ có một con Hùng Sơn( gấu núi) cấp 2, nhanh chóng bị sử lí thu thập.
Thịt linh thú rất nhiều linh khí, linh thú cấp thấp thịt rất tốt, phù hợp với tu tiên lẫn phàm nhân, thậm kí là kéo dài thêm chút tuổi thọ nhất định.
Nhưng phàm nhân hay tu sĩ cấp thấp lỡ ăn phải thịt linh thú cấp cao, không thể chuyển hóa được linh lực sẽ nổ tan xác đến hạt bụi cũng chẳng còn.
Tuy nhiên, vẫn còn một số trường hợp ngoại lệ như: nam chính.
Con cưng của thiên đạo có khác, ăn nguyên một con linh thú cấp 7 vẫn tiêu hóa được, thật là khổ cho cái dạ dày mà.
Thẩm Vân Tiêu có hơi hồi hộp, tưởng là sẽ không hủ được, ai ngờ vừa đặt đầu xuống gối( từ áo khoác ngoài) liền chả biết trời đất trăng sao gì nữa.
Nếu như cậu mà thức nhất định sẽ nhận ra rằng cuộc nói chuyện của họ không giống như trong nguyên tác, đến tận sau này khi nằm trên giường mới hiểu được cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/341224/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.