Sở Ngư rõ ràng có thể nhìn thấy cơ thể Sở Thanh run rẩy, hắn lại không quay đầu lại, chỉ dựng lưng càng thẳng, trong giọng nói khàn khàn tràn đầy mỏi mệt: "......Đã trở lại là tốt. Đệ nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa đại ca tới xem đệ."
Sở Ngư im lặng nhìn chằm chằm bóng lưng Sở Thanh một lát, đi đến phía trước, kéo vạt áo quỳ bên cạnh hắn, lấy ra một nén hương đưa đến đầu ngọn nến bên cạnh, cầm hương cúi đầu bái hạ, cắm vào linh bài trước tiểu đỉnh, mím môi học theo tư thế của Sở Thanh mà quỳ gối trên đệm hương bồ.
Sở Thanh ngạc nhiên một chút, xoay đầu hỏi: "Đệ đệ, đệ làm gì vậy?"
Khi Sở Thanh quay đầu, Sở Ngư liền thấy rõ mặt hắn.
Hắn đã đoán trước sắc mặt hắn sẽ tái nhợt tiều tụy, ngoài dự đoán hốc mắt lại có chút hồng hồng, không biết là do tức giận hay là đã khóc.
Nhớ tới ngày Sở Sương Trì chết, Sở Thanh ôm thi thể lạnh băng của cha mình khóc đến tê tâm liệt phế, Sở Ngư chợt đau đớn trong lòng, mũi có chút cay lên, khi mở miệng giọng nói run rẩy không thôi.
"Đại ca, ta rất lo lắng cho huynh."
Sở Thanh giật mình, vội vàng giơ tay che lại hốc mắt đỏ, dù cười lên nhưng bộ dáng vẫn có chút chật vật: "Làm đệ đệ lo lắng rồi......Đại ca không có việc gì."
Không có việc gì còn nghẹn ngào như vậy?
Sở Ngư thở dài, "Đại ca, không phải chính huynh đã nói rồi sao, hậu duệ Sở gia hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-moi-ngay-deu-muon-cong-luoc-ta/3734392/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.