......Nếu hắn không mở miệng thì Tam sư đệ đã không phát hiện!
Sở Ngư thực sự muốn cho chính mình một cái tát.
Ánh mắt Tạ Hi rơi xuống trên người Sở Ngư, ý cười nhàn nhạt trong đôi mắt đen, hạ giọng: "Sư huynh, huynh đoán xem Tam sư đệ và sư tôn sẽ nghĩ như thế nào? A, sư huynh muốn sư đệ, đến mức ngàn dặm xa xôi chạy tới?"
Sở Ngư im lặng một lúc, bình tĩnh mỉm cười: "Đêm qua ta đã để lại cho sư tôn truyền âm phù."
Dừng một chút, cảm nhận được thân dưới còn ở trong cơ thân kia đang ngo ngoe rục rịch, Sở Ngư mặt đen đẩy đẩy Tạ Hi: "Lấy ra."
Mấy ngày không gặp, Tạ Hi nhớ Sở Ngư vô cùng, luyến tiếc không buông. Y ôm hắn cọ cọ, cọ đến hỏa khí thiếu chút nữa không khống chế được, mới chậm rãi rút ra, hừ nhẹ một tiếng, như như mèo con dựa vào cổ hắn, giọng nói khàn khàn: "Sư huynh......Ta rất nhớ huynh......"
Sở Ngư bị y cọ đi cọ lại, thiếu chút nữa cũng khống chế không được chính mình. Vừa lúc bên ngoài lại truyền đến giọng nói đầy sợ hãi của Tam sư đệ: "Đại sư huynh......Nhị sư huynh...... Các huynh ổn chưa......Sư tôn đang chờ các huynh......"
Tạ Hi nhíu mày, sắc mặt rõ ràng có chút đen, trừng mắt nhìn bóng người mơ hồ ngoài cửa, không tình nguyện mà buông ra Sở Ngư.
Nghe được giọng của Tam sư đệ, Sở Ngư tức khắc thanh tỉnh, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cũng bình thường trở lại.
Chờ đã, đây là phòng hắn, hắn ở chỗ này không phải là bình thường sao.
Đúng, rất bình thường.
Sở Ngư tự an ủi chính mình, lung tung phủ thêm quần áo, chải chải tóc, đứng dậy đi mở cửa. Không ngờ tay còn chưa đụng tới then cửa, liền bị Tạ Hi kéo vào trong lòng.
Tạ Hi trầm mặt, duỗi tay mở cửa.
Tam sư đệ ngồi xổm ở ngoài cửa nhàm chán mà nặn đôi người tuyết. Nghe được tiếng động liền vội vàng quay người lại. Lời nói còn chưa tới bên miệng, nhìn đến cảnh tượng trước mắt, lại yên lặng nuốt xuống.
Tuy rằng đoán được vài phần......
Nhưng cũng không nghĩ tới, ngày thường Đại sư huynh cao quý lãnh diễm thế nhưng sẽ có một mặt như thế này. Sắc mặt tuy rằng vẫn thanh lãnh, khóe mắt lại mang vài phần xuân tình nhộn nhạo đỏ bừng, tóc tán loạn xoã trên da trắng. Không chút che dấu dấu hôn ái muội trên cổ. Cổ áo cũng không kéo kín lại, vẫn còn có thể nhìn thấy những vết tím tím xanh xanh trước ngực......
Một bộ dáng như vậy, bị Tạ Hi gắt gao ôm vào trong ngực, lại thấy Tạ Hi mang sắc mặt lạnh băng trầm mặc, Tam sư đệ liền ngộ ra.
......Quấy rầy đến Nhị sư huynh rồi.
Ánh mắt cậu ngừng lại một lát. Tạ Hi nhíu mày, ôm lấy Sở Ngư trở mình đưa lưng về phía Tam sư đệ, bộ dáng giống như một đứa trẻ ôm chặt lấy món đồ chơi mình yêu thích nhất.
Tam sư đệ lại lần nữa ngộ đạo, thức thời mà chuyển ánh mắt, trên mặt nổi lên màu đỏ ửng khả nghi, có chút thẹn thùng: "Cái kia......Kỳ thật, sư tôn hẳn là cũng không vội. Đại sư huynh và Nhị sư huynh từ từ tới, sư đệ lui đi trước."
Dứt lời, cậu rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Tạ Hi hiền lành đi vài phần, trong lòng buông lỏng, thở phào một hơi, mặt không đổi sắc, nhanh như chớp mà chạy ra khỏi sân.
Thấy nhiễu sự đi rồi, Tạ Hi cúi đầu, con ngươi hơi ướt: "Sư huynh......Tiếp tục?"
Nếu thực sự có sự việc gì quan trọng, Lục Khinh An sẽ tự mình truyền âm. Tam sư đệ đại khái là đoán được Sở Ngư trở về, hưng phấn mà chạy tới xem náo nhiệt.
......Tên nhóc chết tiệt, khó trách trong nguyên tác lại làm pháo hôi. Cũng không nhìn xem đây là loại náo nhiệt gì, cư nhiên còn dám chạy đi xem.
Sở Ngư tư định, một phen đánh bay tay Tạ Hi đang sờ trên hông hắn, luồn vào trong quần áo hỗn độn của hắn. Trừng Tạ Hi một cái, tự hành sang nhà kề rửa sạch bản thân.
Tạ Hi buồn bã mất mát, đứng ở tại chỗ nhìn chằm chằm tuyết đọng lại trong đình viện một lát, cũng theo đi.
Mục tiêu chuyến này của Sở Ngư chính là Lục Khinh An. Hắn sửa sang lại tốt chính mình, tâm tư đầy rối rắm phức tạp mà đi đến phòng của Lục Khinh An.
Năm đó trên Viễn Trần Phong có không ít đệ tử bồi luyện, chân chính được Lục Khinh An thu môn hạ lại chỉ có một mình Tam sư đệ, mấy năm nay những đệ tử kia cũng thất thất bát bát rời khỏi Viễn Trần Phong, trong động phủ chỉ còn mấy người bọn họ, giống Lạc Phong cốc của Sở gia, vắng lặng lạnh lẽo.
Lục Khinh An vẫn giống như khi còn ở Thanh Đồ, an an tĩnh tĩnh mà ngồi trên ghế đá lau bội kiếm, chỉ là lúc này không chỉ lau Yểm Hàn mà còn có Bất Hành. Khác với ngày thường, bên bàn đá còn có một thần hồn nửa trong suốt ngồi bên cạnh cười tủm tỉm, một tay nâng cằm, nhìn chằm chằm hắn. Đôi lúc lại nói lời dí dỏm gì đó, chọc cho Lục Khinh An nhăn mày, ẩn ẩn tức giận.
Sở Ngư mới tới gần, liền nghe được giọng của Thẩm Niệm.
"......An An à, có phải trước đây chúng ta đã gặp nhau ở đâu hay không? Ngươi có phải là người quan trọng nhất ở Thiên Uyên Môn của ta hay không? Ta càng nhìn ngươi càng thấy quen mắt, tối hôm qua nằm mơ còn mơ thấy......"
Lục Khinh An lạnh giọng đánh gãy: "Thần hồn vô mộng."
Thẩm Niệm dáng vẻ lưu manh mà giơ tay chọt cằm hắn: "Kỳ thật ta là một cái thần hồn không giống bình thường."
Lục Khinh An mặt vô cảm, Yểm Hàn kiếm "Tạch" liền ra khỏi vỏ.
Thẩm Niệm co được dãn được, lập tức câm miệng, chờ Lục Khinh An thu hồi Yểm Hàn, hé miệng lại là một cái con người sắt đá.
Sở Ngư thiếu chút nữa nhịn không được ý cười, khóe miệng giật giật, mặc niệm vài tiếng không được OOC, mới đến gần bàn đá, cúi đầu nói: "Sư tôn, con đã trở về."
Lục Khinh An dừng lại động tác, thu hồi Bất Hành kiếm, "Đã trở lại là tốt."
Có một đệ tử nghi ngờ chính sư tôn mình như hắn, Lục Khinh An hẳn là rầu thúi ruột, Sở Ngư yên lặng hổ thẹn một phen, trong lòng vẫn còn do dự.
Nên nói trắng ra mục đích của chuyến đi này cho Lục Khinh An hay không?
Sở Ngư thật sự không tin hắn sẽ cố ý nói ra sự việc ở bí cảnh Kính Hoa, làm Sở gia lâm vào cục diện gian nan như thế này.
Lục Khinh An người này, bề ngoài thanh lãnh cao ngạo, nội tâm trầm ổn khoan dung, lỗi lạc quang minh, trước nay đều là trực lai trực vãng.
Ít nhất trong nguyên tác là như vậy, mà tự hắn tiếp xúc qua cũng là như thế.
Chỉ là......Lục Khinh An lúc này lại nghiêm túc nhìn đại đệ tử của mình như vậy, nếu nói trắng ra hoài nghi của mình, tuy rằng không phải Sở Ngư cố ý, có phải Lục Khinh An sẽ rất thất vọng hay không?
Sở Ngư rối rắm, hận không thể có thể lập tức bắt được người kia, hung hăng đánh chết.
Thẩm Niệm đột nhiên cười phá lên: "Tiểu Ngư nhi biến trở về đại Ngư nhi rồi sao? Đáng tiếc, khôi phục liền giống sư tôn ngươi. Tuổi còn trẻ, cả ngày xụ mặt làm gì? Nhìn sư tôn của ngươi đi, ta ở chỗ này trêu hắn hồi lâu, hắn một chút cũng không cười."
Dừng một chút, Thẩm Niệm nhìn về phía Tạ Hi, làm mặt quỷ: "Tiểu huynh đệ, ta nói đúng không? Cười lên mới đẹp."
Sở Ngư vì bảo trì hình tượng của nguyên chủ, ở trước mặt Tạ Hi cũng rất ít khi cười, hoặc nếu có cười, biên độ lại quá nhỏ, cũng không khác gì không cười. Nghe được lời Thẩm Niệm nói, Tạ Hi đồng cảm, rất có cảm xúc gật gật đầu.
Cuối cùng, còn dựa sát vào Sở Ngư, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, cười nhiều hơn cũng tốt."
Đề tài còn chưa nói ra, không khí đã bị Thẩm Niệm chiếm mất, nói không ra lời......
Sở Ngư trong lòng đầy oán niệm, sắc mặt lạnh hơn.
Lục Khinh An đối diện Sở Ngư một lát, gật đầu giúp hắn thoát khỏi quẫn cảnh: "Ngư nhi, vi sư phải làm như thế nào để chứng minh bản thân trong sạch?"
......Sư tôn, người thật thẳng thắn.
Trong lòng Sở Ngư nháy mắt bay qua vô số lời thoại mà hắn có thể đưa ra nếu đây là tình huống bình thường.
"Không, không, không, sư tôn, con tin tưởng người!"
"Sư tôn, nào có thể nói như thế. Đệ tử chỉ là ở nhà đợi đến nhàm chán nên ra ngoài đi lại, không cẩn thận đi mấy ngày mấy đêm, vượt qua ngàn dặm đi tới Thiên Uyên Môn, đánh bậy đánh bạ vào Viễn Trần Phong còn trèo lên giường Tạ Hi, ơ không, là giường của chính đệ tử......"
"...... Sư tôn......"
Dừng!
OOC nghiêm trọng!
Vô số từ ngữ thông thường không thể nói ra, Sở Ngư đành phải trầm mặc một lát, hướng Lục Khinh An giơ tay vái chào, thấp giọng nói: "Đa tạ sư tôn. Sư tôn những ngày tiếp theo chỉ cần thanh thản ở trên phong là được."
Không cần Lục Khinh An làm thêm cái gì.
Chỉ cần án binh bất động, mấy ngày nay nên làm gì thì làm việc đó. Sở gia có thể gắng gượng được. Tu chân giới sẽ không chỉ nhai đi nhai lại một việc này. Đợi cho những tin đồn nhảm nhí nhằm vào Sở gia dần dần lắng xuống, người kia nhất định sẽ lại lần nữa xuất hiện.
Vẫn là miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ. Vô luận là thế giới của người thường hay là Tu chân giới đều như nhau. Nếu người kia đã đem Sở gia đẩy đến trước sự chú ý của mọi người, chắc chắn phải có mục đích. Nếu mục đích lần này không đạt được, hắn sẽ không kiềm chế được lại lần nữa xuất hiện, liền sẽ lộ ra dấu vết.
Bắt được người liền có thể tìm hiểu nguồn gốc sự việc, loại bỏ uy hiếp.
Sở Ngư trong lòng sáng tỏ, chỉ cần sự tình lại lần nữa bị người kia quậy lên khi Lục Khinh An vẫn ở bên cạnh hắn thì Lục Khinh An chính sẽ thoát khỏi nghi vấn.
Thẩm Niệm gần đây ở bên người Lục Khinh An, tự nhiên cũng biết rõ ràng hoàn cảnh của Sở gia, liếc mắt nhìn Sở Ngư một cái, không nói cái gì, tay lại không tự giác mà duỗi tới trên tay Lục Khinh An, nhẹ nhàng xoa xoa, tựa hồ mang theo một chút an ủi.
Lục Khinh An sắc mặt bình tĩnh mà đánh bay, thấy Sở Ngư có chút buồn bực trong lòng, trầm giọng nói: "Không cần áy náy, nên làm cái gì thì phải làm cái đó. Đi nghỉ đi."
Sở Ngư lại lần nữa ấp thi lễ, rời khỏi sân.
Tạ Hi đi theo bên cạnh Sở Ngư, chớp chớp mắt, "Sư huynh mấy ngày gần đây sẽ ở lại Viễn Trần Phong sao?"
Sở Ngư liếc mắt một cái, nhìn đứa nhỏ hưng phấn đến không chút nào che giấu, hắng giọng, cố ý xuyên tạc ý tứ của y: "Sư đệ sợ sư huynh cướp giường của ngươi sao? Đừng sợ, buổi tối ngươi về phòng của mình mà ngủ là được."
Tạ Hi sắc mặt đại biến: "Không được! Sư huynh đã nói là muốn ngủ cùng sư đệ!"
Sở Ngư còn muốn giễu cợt bộ dáng này của y, phía trước vô cớ truyền đến một tiếng phụt cười. Tạ Hi nhíu mày, ở trên nền tuyết nhìn một hồi, bình tĩnh mà cúi người nặn một quả cầu tuyết, duỗi tay ném đi.
Phía trước một trượng bỗng truyền đến tiếng kêu đau. Sở Ngư tò mò mà trừng lớn mắt, liền thấy trên nền tuyết dần dần xuất hiện một đạo thân ảnh, trên trán dán một lá bùa, lúc này đang oai oái kêu đau. Cậu bóc lá bùa bị cầu tuyết cầu đập trúng, giương mắt nhìn đến Sở Ngư và Tạ Hi, yên lặng rúm người lại: "......Đại sư huynh, Nhị sư huynh......"
Tạ Hi ánh mắt lạnh băng, khóe miệng ngậm một tia cười lạnh: "Buồn cười sao?"
Tam sư đệ suýt bị dọa khóc: "Không......Không buồn cười! Một chút cũng không buồn cười!"
Sở Ngư bất đắc dĩ mà đẩy Tạ Hi ra, duỗi tay muốn kéo Tam sư đệ một phen, lại nghĩ đến Tạ Hi lòng dạ hẹp hòi, sợ hắn lôi kéo tay Tam sư đệ sẽ rước hoạ cho Tam sư đệ, vẫn là không tiến lên, chỉ là giơ tay chiêu tới lá bùa kia vào trong tay, nói: "Được rồi, Tạ Hi, không cần dọa Tam sư đệ."
Dừng một chút, Sở Ngư vẫy vẫy lá bùa trong tay: "Đây là......Ẩn thân phù?"
Tam sư đệ tức khắc mặt mày hớn hở, không còn thấy đau, lanh lẹ mà từ trên nền tuyết bò dậy, vỗ vỗ quần áo, gật đầu: "Đệ chỉ là muốn thử xem......Không nghĩ tới sẽ thành công."
Sở Ngư mang ánh mắt phức tạp mà trả lại lá bùa.
Tam sư đệ quả thật là một kỳ tài. Khó trách Lục Khinh An nguyện ý thu cậu làm đệ tử.
Ai, hệ thống vô đạo, cũng không cho hắn thắp sáng điểm kỹ năng gì......
Ý niệm trong lòng mới sinh ra, hệ thống liền ủy khuất mà lên tiếng.
"Ký chủ ý nghĩ như vậy là không đúng ~ Sau khi ký chủ trở thành vai chính của quyển sách này ~ đã có được định luật bất tử cho hậu kỳ của quyển sách này~"
Thình lình một kinh hỉ nhảy ra, Sở Ngư "A" một tiếng, mới ngạc nhiên nói: "Định luật bất tử???"
Hệ thống: "Ngài không có nghe lầm ~ chính là định luật bất tử ~ sau khi ngài lựa chọn lưu lại quyển sách này ~ cam chịu làm vai chính thứ hai ~ để đáp lễ ký chủ ~ đã cấp cho ký chủ bàn tay vàng chính là định luật bất tử ~"
Sở Ngư vui mừng quá đỗi: Như vậy có nghĩ là về sau tìm đường chết như thế nào đều sẽ không chết?
Ha ha ha ha ha ha quá tốt!
Sở Ngư cơ hồ kiềm chế không được nội tâm kích động, rất muốn nâng cằm Tạ Hi đùa giỡn y một phen, thỏa mãn nguyện vọng trong lòng mình. Đáng tiếc Tam sư đệ còn ở đây, mặt già quá mỏng không làm được.
Nhìn theo Tam sư đệ hưng phấn mà cầm Ẩn thân phù, xoa tay rời đi, Sở Ngư ho khan một tiếng, đang muốn ngượng ngùng xoắn xít hỏi Tạ Hi có thể cho hắn đùa giỡn một chút hay không, liền thấy Tạ Hi nhíu mày, sắc mặt trầm túc.
Sở Ngư trong lòng rơi lộp bộp: "Làm sao vậy?"
Tạ Hi quay đầu nhìn về phía kết giới ở lối vào động phủ: "Có rất nhiều người đang tập chung ở bên ngoài kết giới."
Gì?
Không phải là nghe nói hắn trở về, muốn đến ăn dưa, vây xem đương sự Sở gia là hắn diễn kịch sao?
Sở Ngư sợ hãi một chút, suy nghĩ hỏi một lát, cùng Tạ Hi đi đến.
Hắn không thể lờ đi những việc này, tránh quấy rầy đến Lục Khinh An.
Nhanh chóng đi tới lối vào kết giới, Sở Ngư vững vàng, nâng bước đi ra, quét mắt nhìn đám người rậm rạp bên ngoài, tức khắc da đầu tê rần.
Những người tu chân này, mỗi ngày chỉ an tâm tu luyện, không có việc gì liền chạy tới ăn dưa!
Sở Ngư trong lòng đầy oán niệm, đang muốn bảo bọn họ lui xuống, một thanh niên dẫn đầu vừa nhìn thấy hắn, hai mắt sáng ngời, lớn tiếng kêu lên.
"Đại sư huynh! Đúng là huynh rồi! Huynh đã trở lại!"
Hắn vừa mở miệng, những người ở phía sau người tức khắc ngao ngao tràn về phía trước, ồn ào huyên náo một mảng. Thậm chí có người còn khóc lên, thanh âm nghẹn ngào.
"Sở sư huynh...... Thật là Sở sư huynh, Sở sư huynh từ Lăng Khư trở ra rồi!"
"Sở sư huynh...... Mấy năm nay ta đều đem tập tranh của huynh xem đi xem lại đến nát rồi......"
"Sư muội vẫn luôn luyến tiếc dời đi bức hoạ trong phòng kia, không nghĩ hôm nay lại nhìn thấy Sở sư huynh chân chính......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]