......Nếu hắn không mở miệng thì Tam sư đệ đã không phát hiện!
Sở Ngư thực sự muốn cho chính mình một cái tát.
Ánh mắt Tạ Hi rơi xuống trên người Sở Ngư, ý cười nhàn nhạt trong đôi mắt đen, hạ giọng: "Sư huynh, huynh đoán xem Tam sư đệ và sư tôn sẽ nghĩ như thế nào? A, sư huynh muốn sư đệ, đến mức ngàn dặm xa xôi chạy tới?"
Sở Ngư im lặng một lúc, bình tĩnh mỉm cười: "Đêm qua ta đã để lại cho sư tôn truyền âm phù."
Dừng một chút, cảm nhận được thân dưới còn ở trong cơ thân kia đang ngo ngoe rục rịch, Sở Ngư mặt đen đẩy đẩy Tạ Hi: "Lấy ra."
Mấy ngày không gặp, Tạ Hi nhớ Sở Ngư vô cùng, luyến tiếc không buông. Y ôm hắn cọ cọ, cọ đến hỏa khí thiếu chút nữa không khống chế được, mới chậm rãi rút ra, hừ nhẹ một tiếng, như như mèo con dựa vào cổ hắn, giọng nói khàn khàn: "Sư huynh......Ta rất nhớ huynh......"
Sở Ngư bị y cọ đi cọ lại, thiếu chút nữa cũng khống chế không được chính mình. Vừa lúc bên ngoài lại truyền đến giọng nói đầy sợ hãi của Tam sư đệ: "Đại sư huynh......Nhị sư huynh...... Các huynh ổn chưa......Sư tôn đang chờ các huynh......"
Tạ Hi nhíu mày, sắc mặt rõ ràng có chút đen, trừng mắt nhìn bóng người mơ hồ ngoài cửa, không tình nguyện mà buông ra Sở Ngư.
Nghe được giọng của Tam sư đệ, Sở Ngư tức khắc thanh tỉnh, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cũng bình thường trở lại.
Chờ đã, đây là phòng hắn, hắn ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-moi-ngay-deu-muon-cong-luoc-ta/3746317/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.