Tiêu Hà cũng bị đại tuyết bao trùm, thiên địa mênh mang, lọt vào trong tầm mắt chỉ có bạc trắng. Tiêu Hà ở hậu phương từ khi bắt đầu đại chiến chính ma đến khi kết thúc nên rất an ổn, không bị bất luận tin tức gì quấy nhiễu.
Từ biệt mười năm, ký ức của Sở Ngư về nơi này đã sớm mơ hồ. Vừa vặn khi đến Tiêu Hà, cách đó không xa chính Phương Dạ thành năm đó. Lần theo ký ức mà đi, lại thấy được nơi hắn đã mang Tạ Hi đi uống hoa tửu kia.
Nhớ tới thiếu niên khi đó tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen thuần khiết, Sở Ngư hai mắt sáng ngời, hứng thú hừng hực mà lôi kéo Tạ Hi vào thành đi đi lại lại hai vòng, có chút than thở.
Năm đó thiếu niên Tạ Hi ngoan ngoãn đáng yêu cỡ nào......
Tạ Hi nghiêng đầu nhìn Sở Ngư: "Sư huynh suy nghĩ cái gì vậy?"
Sở Ngư đáp lời: "Muốn ăn đường hồ lô...... Đáng tiếc, trời quá lạnh."
Nghe hắn nhắc tới đường hồ lô, Tạ Hi đột nhiên nhớ tới năm đó chính mình đã lén lút chiếm tiện nghi Sở Ngư, nhịn không được cong cong khóe môi, kéo tay hắn, nghiêm túc đan lại mười ngón, an tĩnh mà đi ở bên cạnh hắn.
Sở Ngư có chút không hiểu, ở trong thành xoay hai vòng, rốt cuộc tìm được hoa lâu năm đó. Mười năm không tới, hoa lâu đã đóng cửa, hiện giờ đã biến thành khách điếm bình thường.
Sở Ngư có chút không vừa lòng, cảm thán nói: "Nơi lần đầu tiên tới uống hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-moi-ngay-deu-muon-cong-luoc-ta/3720060/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.