Chương trước
Chương sau
Rời khỏi góc tối âm u, Sở Ngư cùng Tạ Hi nắm tay chậm rãi đi về phía rừng trúc, cả hai người đều trầm mặc.

Kỳ thật, biện pháp của Ngụy Từ Âm rất không đáng tin cậy.

Nhưng mà không thể không làm.

Vào thời điểm không có biện pháp nào đáng tin cậy hơn thì chỉ còn cách căng da đầu mà làm.

Sở Ngư rất là rối rắm.

Tạ Hi mẫn cảm mà phát hiện Sở Ngư có chút khẩn trương, xoa xoa đầu hắn, ngữ khí ôn nhu: "Sư huynh không muốn làm, Ngụy Từ Âm cũng không dám bức huynh."

Ngụy Từ Âm đã bị Tạ Hi tẩn cho ra bóng ma tâm lý.

Sở Ngư hít vào một hơi thật sâu, lắc đầu, liếc mắt nhìn y, trêu chọc nói: "Vì để ngươi không phải giành giật từng giây, ta nên nỗ lực một chút."

Tạ Hi dừng lại, chớp chớp mắt, nháy mắt bỗng nhiên rưng rưng một tầng nước mắt, sụt sịt mũi, rất là ủy khuất: "Sư huynh đây là bắt đầu chán ghét sư đệ sao......"

Sở Ngư thiếu chút nữa sặc, đen mặt đá chân Tạ Hi. Im lặng một lát, Sở Ngư vẫn là khuất phục dưới ánh mắt ướt dầm dề của y, xoa xoa, ôm một cái an ủi.

......Cái kiểu tạo nghiệt gì đây. Rõ ràng hiện tại người có thể làm nũng chính là hắn, vì cái gì Tạ Hi làm nũng lại tự tin mười phần, đúng lý hợp tình như vậy?

Trước mắt Sở Ngư đột nhiên thổi qua bình luận làn đạn.

【Người đọc Ái Phi Bệ Hạ: Bi ai cho sư huynh: Ưu thế của niên hạ công ~ ha ha ha ha ha ha ha +2】

......Ha, mẹ nó.

***

Sau khi Sở Ngư trở về từ Lăng Khư, được Sở Thanh dấu dấu diếm diếm, được Lục Khinh An che chở, bị Tạ Hi quấn lấy, ra chiến trường chỉ một hai lần cũng như đi mua nước tương. Trở về thì đại chiến không thể hiểu nổi mà kết thúc, liền chưa thấy qua các tông chủ bảy tông ma đạo.

Nhìn Ngụy Từ Âm, cái tên yêu diễm đê tiện này, Sở Ngư trong lòng đại khái tự vẽ ra một hình tượng yêu diễm đê tiện khác.

Khi chân chính gặp mặt, Sở Ngư một búng máu thiếu chút nữa phun ra.

Thân là cốc chủ Mị Âm Cốc, một trong những tông chủ của bảy tông ma đạo, Ngụy Viễn Sơn lại là mặt mày lạnh lùng, tuấn lãng bất phàm, thân hình cao lớn vĩ ngạn, vừa thấy liền làm người cảm thấy an tâm.

Này nhìn qua không chỉ không giống ma tu, ngược lại lại giống như hiệp nghĩa chi sĩ trừ ma tiêm tà. So với đám chính đạo giả bộ chính khí lẫm nhiên kia còn muốn chính khí lẫm nhiên hơn.

Sở Ngư xem thế là đủ rồi, trợn mắt há hốc mồm.

......Ngụy Từ Âm hắn, không phải con ruột đi?

Hắn tựa hồ hiểu vì sao Ngụy Từ Âm chán ghét công pháp chính mình tu tập, chán ghét người khác nói hắn dùng mị thuật như vậy. Có phụ thân dương cương như thế này, chính mình lại âm nhu vô cùng, trong lòng hắn phỏng chừng khóc hết nước mắt.

Chân mày Tạ Hi cũng giật giật.

Ngụy Từ Âm như là đã sớm dự đoán phản ứng của Sở Ngư và Tạ Hi, vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, không nhanh không chậm cúi người về phía Ngụy Viễn Sơn, cười nói: "Phụ thân đã trở lại."

Ngụy Viễn Sơn không lay chuyển, nhấp một ngụm trà, ánh mắt quét đến Sở Ngư thì dừng một chút, lại nhìn về phía Tạ Hi, sắc mặt đột nhiên ngạc nhiên, cơ hồ liền phải vỗ án dựng lên.

Ngụy Từ Âm nói: "Phụ thân, đứa nhỏ này là con trai của ta và y."

Hắn chỉ chỉ Tạ Hi.

Ngụy Viễn Sơn đột nhiên phun ra ngụm trà vừa rồi.

Sở Ngư thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi.

Đoạn Tuyết của Tạ Hi đã bắt đầu run rẩy......

Nhưng Ngụy Viễn Sơn không hổ là tông chủ một tông, rất nhanh liền bình tĩnh lại, dùng khăn trắng tinh xảo lau lau khóe miệng, ngữ khí bình tĩnh: "Ai sinh?"

Không nghĩ Ngụy Viễn Sơn sẽ đáp lại một câu như vậy, tuy đã chuẩn bị rất nhiều, Ngụy Từ Âm vẫn nhất thời không tìm ra lời đáp.

Tạ Hi nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không được, đen mặt rút kiếm ra. Kiếm quang như tuyết lạnh thấu xương, khi chém xuống lại như ngân hà lạc cửu thiên. Trong một tức, Đoạn Tuyết liền đoan đoan chính chính kề trên cổ Ngụy Viễn Sơn.

Ngụy Viễn Sơn chỉ bình đạm mà nhìn chằm chằm Tạ Hi, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt thật sâu.

Tạ Hi bị hắn nhìn chằm chằm đến nhăn mày nhăn mặt.

Ngụy Viễn Sơn lại đột nhiên cười. Khóe miệng ngậm ý cười nhàn nhạt, lắc lắc đầu, chút nào không thèm để ý kiếm đặt trên cổ.

"Thật là giống nhau như đúc......"

Chân mày Sở Ngư run run.

Ngụy Viễn Sơn nhìn chằm chằm Tạ Hi, ánh mắt hàm chứa ý cười khó hiểu, mặt mày lạnh lùng cũng tựa hồ dịu đi: "Tạ Hi?"

Sắc mặt Tạ Hi nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Y chưa từng gặp qua Ngụy Viễn Sơn, theo lý thuyết Ngụy Viễn Sơn cũng sẽ không biết tên y, trừ phi có người nói cho Ngụy Viễn Sơn......

Sở Ngư cũng nhanh chóng phản ứng lại, một phen nắm chặt góc áo Tạ Hi, lạnh lùng mà nhìn về phía Ngụy Từ Âm.

Ngụy Từ Âm lại là vẻ mặt ngốc nhiên, bị ánh mắt lạnh băng của Tạ Hi và Sở Ngư cùng nhìn chằm chằm đến kinh hoàng. Mơ hồ hồi lâu, hắn đột nhiên tỉnh lại, vừa mừng vừa sợ.

"Phụ thân, phụ thân người......Không bị Độn Nguyệt môn nhiếp đoạt tâm trí? Người vẫn luôn giả bộ sao?"

Hắn ở kia đầu kích động, Sở Ngư lại âm thầm lấy ra những viên Thiên Lôi tử cuối cùng. Ánh mắt đầy cảnh giác mà quan sát đôi phụ tử bọn họ.

Nếu Ngụy Từ Âm đang diễn, hắn đem Sở Ngư và Tạ Hi lừa tới Vân Thác rốt cuộc có mục đích gì? Nếu Ngụy Từ Âm không phải đang diễn, vậy hậu quả cũng không biết sẽ như thế nào. Ngụy Viễn Sơn không phải là Ngụy Từ Âm, gặp được đệ tử Thiên Uyên Môn, đặc biệt là sát thủ ma tu thanh danh hiển hách trên chiến trường như Tạ Hi, còn không đuổi tận giết tuyệt?

Nếu hành tung của hai người bọn họ bị Mị Âm Cốc tuôn ra, dù cho Tạ Hi có hào quang nam chính, hắn có ở bên cạnh dốc sức hỗ trợ vẫn khó có thể bình yên chạy ra khỏi Vân Thác.

Thật là bị Ngụy Từ Âm hại chết!

Ngụy Viễn Sơn nhìn Tạ Hi không nói gì, xem như cam chịu. Sau một lúc lâu, hắn mới hoãn thanh nói: "Ta đã sớm chú ý đến ngươi. Tạ Hi, mẫu thân ngươi......Là Lạc Hòa phải không?"

Bên tai Sở Ngư vang lên một tiếng "Đinh" nhắc nhở của hệ thống.

"Đinh ~ chúc mừng ký chủ mở khóa được cốt truyện trước thời hạn ~"

Sở Ngư cả kinh: "Mở khoá trước thời hạn? Có quấy nhiễu đến phát triển kế tiếp không?"

Ngữ điệu của hệ thống khinh phiêu phiêu: "Ký chủ không cần lo lắng ~ tác giả vốn đã bỏ hố từ lâu ~ đại khái chủ tuyến chỉ có giản lược thô sơ ~ còn lại thỉnh dựa vào ký chủ tiếp tục tự mình phát huy ~"

ĐCM!

Sở Ngư lo lắng mà nhìn Tạ Hi, trên mặt y lại không có gì biểu cảm gì. Ánh mắt y nặng nề, mím môi, ngữ khí không gợn sóng: "Nhớ không được."

Cách biệt nhiều năm, khi còn bé mọi người cũng sẽ cố ý không nhắc tới tên cha mẹ trước mặt y. Đừng nói tên, tướng mạo bọn họ như thế nào, Tạ Hi đều nhớ không rõ.

Ngụy Viễn Sơn thở dài, "Phải, nàng đã rời đi rất nhiều năm, ngươi nhớ không rõ cũng đúng."

Tay cầm kiếm của Tạ Hi hơi hơi run rẩy.

Đoạn Tuyết là tiên kiếm thượng phẩm, nếu có một sợi tóc rơi lên lưỡi kiếm thì sợi tóc sẽ đứt đôi. Lúc này thân kiếm ánh lên linh lực hệ kim, Ngụy Viễn Sơn lại không có một chút phòng vệ, lập tức trên cổ liền thấm ra một tia đỏ tươi.

Ngụy Từ Âm đầu đầy mồ hôi: "Tạ đạo hữu, ngươi trước hết hãy thu kiếm lại. Phụ thân ta và mẫu thân ngươi là bạn cũ, chúng ta sẽ không làm hại tới các ngươi."

Tạ Hi không nhìn tới hắn, trong mắt vô cớ dâng lên hồng ý nhàn nhạt: "Ngươi muốn nói cái gì?"

"Tạ Hi, ngươi không muốn biết sự tình của cha mẹ ngươi sao?"

Tạ Hi có chút táo bạo: "Không muốn!"

Sở Ngư biết rõ hai mắt Tạ Hi đỏ lên là sẽ xảy ra chuyện, vội vàng duỗi tay giữ chặt tay kia của y, trầm giọng nói: "Sư đệ, không thể để bị hắn ảnh hưởng, trầm tâm tĩnh khí."

Lặp lại hai ba lần, hô hấp của Tạ Hi mới bình thường trở lại. Y nhắm mắt, ngữ khí lành lạnh: "Sư huynh, Ngụy Từ Âm hại ta thiếu chút nữa mất đi người quan trọng nhất những hai lần, có phải ta nên bắt hắn trả giá trước hay không?"

......Anh trai à, bình tĩnh đi!

Không chờ Sở Ngư tiếp tục trấn an Tạ Hi, Ngụy Viễn Sơn ánh mắt rơi xuống trên người Sở Ngư, im lặng một lúc lâu, lẩm bẩm lặp lại: "Người quan trọng nhất?"

Hắn đột nhiên duỗi tay, nhắm tới Sở Ngư. Từ ngón tay hắn có ánh sáng tím hơi lóe, nháy mắt liền hoàn toàn đi vào cơ thể Sở Ngư. Không ngờ hắn đã bị quản chế vẫn còn dám ra tay với người khác. Tạ Hi vừa kinh vừa giận, lập tức một kiếm chém xuống. Ngụy Viễn Sơn lại linh hoạt mà quay đầu tránh đi, lùi về phía sau.

Thấy Tạ Hi muốn giết người, Sở Ngư vội vàng giữ chặt y. Một cảm giác quen thuộc nổi lên trong cơ thể Sở Ngư, khóe miệng hắn không khỏi giật giật, nhìn về phía Ngụy Từ Âm đang đứng một bên lo lắng không thôi: "Ngụy thiếu chủ, phụ thân ngươi không tu tập qua?"

Ngụy Từ Âm: "......"

Ngụy Từ Âm chỉ có thể cười gượng, lau mồ hôi lạnh.

Ánh mắt Sở Ngư có chút thương hại.

Đối với chính phụ thân mình mà còn không hiểu biết đến trình độ này, đứa nhỏ này......Thật sự không phải là con ruột đi?

Tạ Hi bị Sở Ngư lôi kéo liền ngừng lại, cúi đầu nhìn về phía Sở Ngư, trong ánh mắt mang theo dò hỏi.

Ngay sau đó, liền thấy Sở Ngư như là măng sau mưa xuân, cao lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Không kịp nghĩ nhiều, phản ứng đầu tiên của Tạ Hi là cởi xuống áo choàng trên người, phủ lên người Sở Ngư.

Áo choàng mới vừa phủ lên, cơ thể Sở Ngư đã khôi phục thành hình thái bình thường. Ngụy Từ Âm kinh hồng thoáng nhìn qua, vẫn là thấy được một chút phong cảnh, nhịn không được huýt sáo một cái, ngả ngớn mà cười: "Sở đạo hữu thật là trắng trẻo mịn màng, khó trách Tạ đạo hữu yêu thích không buông tay."

Sở Ngư trầm mặt: "Muốn nếm thử Thiên Lôi tử sao?"

Sát khí trong mắt Tạ Hi sắp hóa thành thực thể.

Ngụy Từ Âm lập tức trốn về phía sau Ngụy Viễn Sơn.

Tình thế lập biến, Sở Ngư đã quen với tay chân bé nhỏ, đột nhiên biến trở về còn khó thích ứng một chút, bước chân mềm nhũn, liền ngã vào trong lòng Tạ Hi.

Tạ Hi theo bản năng mà ôm chặt hắn: "Sư huynh?"

Sở Ngư dựa đầu vào vai y, cảm nhận được linh lực trong cơ thể dần dần khôi phục đến đỉnh, cơ hồ lệ nóng doanh tròng: "Ngụy Viễn......Cốc chủ đã giúp ta giải thuật."

Con mẹ nó, Ngụy Từ Âm quá không đáng tin cậy! Cha mình rốt cuộc có bị khống chế hay không cũng không biết thì thôi đi, đến cả bí thuật nhà mình cha có tu tập hay không cũng không biết. Con trai thế này quá thất bại, nếu thật sự là con ruột thì cũng chẳng hơn là nhặt được ngoài đường.

Bất quá......Nếu giúp đã hắn giải thuật, có phải Ngụy Viễn Sơn đối với bọn họ không có ác ý?

Sở Ngư suy nghĩ, nhìn về phía Ngụy Viễn Sơn, lúc này mới phát hiện hắn đang nhìn hai người bọn họ ôm ấp nhau, vội vàng ho nhẹ một tiếng đẩy Tạ Hi ra. Tạ Hi vừa nhìn đến Sở Ngư là làm lơ vạn vật bên người, ánh mắt sáng quắc mà nhìn hắn, tỉ mỉ mà sửa lại cổ áo cho hắn. Y đem áo ngoài buộc chặt lại, xác nhận sẽ không lại bị người khác nhìn thấy phong cảnh, mới hôn lên trán Sơ Ngư, buông tay ra.

Ngụy Viễn Sơn bỗng dưng nở nụ cười: "Quả thật là người quan trọng nhất."

Tạ Hi vừa mới rồi trong mắt còn tràn ngập ý cười ôn nhu, nhìn về phía Ngụy Viễn Sơn, ý cười tắt lịm, chỉ còn hờ hững: "Ta với bọn họ trước kia như thế nào không có hứng thú, về sau cũng không có hứng thú. Nếu ngươi muốn nói gì thì nói với con trai ngươi. Hôm nay ta mang sư huynh rời đi, nếu ngươi ngăn cản, ta liền đạp thi cốt các ngươi mà rời đi."

Ngụy Viễn Sơn nhíu nhíu mày: "Ngươi hận bọn họ?"

Tạ Hi không nói.

Ngụy Viễn Sơn nói: "Ngươi không nên hận bọn họ...... Không, ngươi có thể hận bọn họ, nhưng bọn họ thật sự không phải cố ý bỏ rơi ngươi. Ngày ấy sự việc bất ngờ xảy đến, bọn họ không kịp trở về, sau này lại trở về không được, chỉ có thể tìm mọi cách, đưa tin nhờ Lục Khinh An đi đón ngươi."

Trong đường an tĩnh một lát, Ngụy Viễn Sơn có chút chua xót nói: "Mẹ của ngươi chính là tính tình như thế này. Nói chán ghét một người là hoàn toàn chán ghét, bỏ gần tìm xa, tình nguyện để Lục Khinh An đến Vân Thác đón ngươi cũng không muốn để ta mang ngươi đi."

Gì gì gì?

Nam chính là được Lục Khinh An đến Vân Thác nhặt về?

Sở Ngư ngạc nhiên, trong trí nhớ nguyên chủ chợt lóe thứ gì đó mơ hồ, lại nhớ không được. Ngẫm nghĩ một lúc lâu không có kết quả, hắn đành phải từ bỏ. Quay đầu nhìn Tạ Hi vẫn vẻ mặt hờ hững như cũ, Sở Ngư trong lòng biết rõ ràng.

Tạ Hi là một đứa trẻ cứng đầu, sau khi nuôi y qua thời kỳ trẻ con ngây thơ, Tạ Hi thích một người sẽ vẫn luôn thích, mười năm như một, kiên định bất di. Mà chán ghét một người cũng sẽ như thế, tuy rằng Tạ Hi không phải chán ghét cha mẹ y, nhưng ấn tượng đã có, đời này cơ hồ sẽ không thay đổi được gì.

Trừ khi những năm tháng về sau bọn họ luôn bồi Tạ Hi, từng chút từng chút cởi bỏ khúc mắc.

......Rõ ràng không có khả năng. Tạ Hi cả ngày chỉ muốn cùng hắn dính ở bên nhau, huống chi cha mẹ Tạ Hi còn không biết khi nào mới xuất hiện.

Sở Ngư thở dài, liền nghe Ngụy Viễn Sơn nói: "Ngươi không muốn biết những cái đó cũng không sao. Nhưng mà, Tạ Hi, ngươi không muốn giúp sư huynh của ngươi sao?"

Tạ Hi ngẩn ra.

Ngụy Viễn Sơn cẩn thận nhìn nhìn Sở Ngư, gật đầu nói: "Sở Ngư?"

Sở Ngư đối Ngụy Viễn Sơn ấn tượng cũng không tệ lắm, gật gật đầu.

"Nghe nói Sở Sương Hà đã náo loạn một hồi......" Ngụy Viễn Sơn dừng một chút, hoãn thanh nói, "Tuy rằng Sở gia đối với bên ngoài thông báo rằng Sở gia chủ bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, vị trí gia chủ để cho Đại công tử Sở gia tạm thay. Nhưng ta đối với Sở Sương Hà hiểu rõ, gã đã trả thù, hậu quả đến Sở gia chủ hẳn là không chỉ như vậy đi."

Sở Ngư nhíu nhíu mày: "Tiền bối có chuyện liền nói đi."

Ấp a ấp úng, không nói trọng điểm, đúng là những người thượng vị đều có cùng một tật xấu.

Ngụy Viễn Sơn nhìn nhìn Tạ Hi, thấy y rất có vài phần ý động, mới nói: "Ta đoán Sở gia chủ khả năng đã......Thân tử đạo tiêu. Nhưng nghe nói có một bí cảnh, tiến vào bí cảnh liền có khả năng tìm được phương pháp hồi sinh cho một người đã hồn phi phách tán. Đáng tiếc địa phương thần kỳ như vậy, ta cũng không tìm được."

Phó bản hồi sinh!

Hệ thống quả nhiên không có lừa hắn!

Sở Ngư vui mừng quá đỗi: "Ngụy tiền bối còn biết thêm điều gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.