🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi trưa ở nhà họ Quý, mọi thứ đều xoay quanh Thời Ly. Bữa ăn đặc biệt được chuẩn bị đầy đủ những món mà cô thích, khiến Thời Ly cảm thấy vừa ngại ngùng, vừa ấm áp.

Trên bàn ăn, Phương Lệ Lệ vừa bóc tôm cho cô, vừa dịu dàng trách móc: “Tiểu Ly gầy quá, người chẳng có chút thịt nào. Hai đứa ở nhà không ăn uống đàng hoàng đúng không?”

Quý Trì Vu ghe vậy bèn trả lời: “Có ăn chứ ạ. Mẹ xem, con còn tăng cân rồi này.”

Phương Lệ Lệ liếc mắt qua anh, không mấy tin tưởng: “Con thì nói làm gì. Con trai của mẹ suốt ngày nhắc chuyện cân nặng, chắc là về nhà bắt Tiểu Ly ăn kiêng chứ gì?”

Quý Trì Vu cạn lời. Đây là mẹ ruột của anh thật sao?

“Con không hề! Vợ con ăn uống đầy đủ. Mẹ đừng vu oan cho con.”Anh nghiêm túc nói, rồi gắp thêm đồ ăn vào bát của Thời Ly.

"Ăn đi, không mẹ lại bảo anh bắt nạt em."

Thời Ly cười híp mắt, ngoan ngoãn gắp đồ ăn bỏ vào miệng.

Bầu không khí trên bàn ăn đang rất vui vẻ thì Phương Lệ Lệ bỗng hỏi: “Tiểu Ly này, hai đứa định khi nào cho mẹ bế cháu nội thế?

Câu hỏi bất ngờ khiến Thời Ly ngỡ ngàng. Cô không biết nên trả lời thế nào, lòng đầy lúng túng. Huống hồ, lần gần nhất hai người gần gũi là hôm ở phòng sao trời, nhưng khi về cô đã uống thuốc...

Thực tế, cô chưa từng nghĩ đến việc sinh con, càng không muốn chia sẻ điều này trước mặt người lớn. Với cô, chuyện có con không phải là lựa chọn ưu tiên. Nhưng trước sự mong chờ của mẹ chồng, cô không nỡ nói ra những lời thật lòng.

Thời Ly còn đang chưa biết trả lời thế nào thì Quý Trì Vu đã cướp lời:



“Mẹ, mấy năm tới con chưa muốn có con đâu. Công ty vừa mở rộng thêm mảng kinh doanh mới, con cần tập trung thời gian và tâm sức. Bây giờ mà sinh con, chắc chắn con sẽ không thể dành đủ thời gian cho nó.

Phương Lệ Lệ nhìn anh chằm chằm: “Ai cần con chăm con chứ? Việc nhà cửa, con cái đã có mẹ lo.

Quý Trì Vu nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng con không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào trong quá trình trưởng thành của con mình. Con không chấp nhận việc không thể dạy nó những điều tốt đẹp nhất.

Câu trả lời của anh làm cả bố mẹ anh đều sững lại. Họ không nói thêm nữa, dường như cũng hiểu con trai mình có lý lẽ riêng.

Quý Trì Vu quay sang gắp thêm một con tôm đã bóc sẵn vào bát của Thời Ly, rồi dịu dàng nói: “Em ăn đi, ăn nhiều một chút. Đừng để tâm đến những chuyện khác.”

Thời Ly nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm động. Cô không ngờ anh lại đứng ra bảo vệ cô, hơn nữa còn đưa ra lý do thuyết phục đến vậy. Anh vẫn luôn là người khiến cô khó hiểu. Có những lúc anh phớt lờ cảm xúc của cô, thậm chí khiến cô giận, nhưng cũng có lúc anh lại dịu dàng đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt.

Cô mỉm cười, cúi đầu ăn con tôm mà anh đã gắp. Có lẽ, anh không phải là người hoàn hảo, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, anh chính là người đàn ông tốt nhất trong lòng cô.

Phương Lệ Lệ ngồi một bên lặng lẽ quan sát hai người, không nói thêm gì. Có lẽ, chỉ cần hai vợ chồng thật sự yêu thương nhau, việc có con cũng không cần phải vội.

Tận đáy lòng, bà thầm mong hai đứa trẻ sẽ không đi vào vết xe đổ của bà và Quý Trì Hành – một cuộc hôn nhân nhạt nhẽo, thiếu tình cảm. Trên đời này, chẳng có gì đáng tiếc hơn khi sống bên nhau mà trái tim chẳng còn cùng nhịp đập.

Buổi trưa trôi qua trong không khí ấm áp. Nhưng trong lòng mỗi người, vẫn còn những suy nghĩ riêng không dễ nói ra.

Thời Ly và Quý Trì Vu qua đêm ở nhà chính, sáng hôm sau mới rời khỏi.



Quý Trì Vu đưa cô về nhà rồi trực tiếp đến công ty luôn. Thời Ly ở nhà cả ngày chỉ cày phim, ngủ, lên mạng mua đồ. Cô chờ đến tối mới lôi đống đồ mẹ chồng tặng ra giường, tính treo vào tủ, nhưng càng nhìn lại càng thấy bồn chồn trong lòng.

Lúc này, Quý Trì Vu bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy cô đang ngồi nhìn đống trang sức, váy áo vô cùng đăm chiêu. Anh tò mò: “Em làm gì vậy?”

Thời Ly nghe tiếng, ngẩng đầu lên, nhưng ngay lập tức cô nhìn sang chỗ khác. Quý Trì Vu không mặc quần áo, anh quấn khăn quanh hông, nửa trên cơ thể để trần, tay đang cầm khăn lau tóc.

Người ta nói gì ấy nhỉ? Đàn ông bước ra từ phòng tắm và khi làm việc là đẹp trai nhất.

Nhận ra phản ứng của cô, Quý Trì Vu nhướn mày, ném khăn qua một bên rồi bước vài bước tới gần cô, cúi xuống hỏi với nụ cười trêu chọc: “Nhìn có thấy thích không?”

Khoảng cách quá gần khiến hơi nóng từ cơ thể anh phả vào người cô. Thời Ly giật mình, vội đẩy anh ra, nhưng khi đầu ngón tay chạm phải làn da trần trụi, cô lập tức rụt tay lại, cảm giác vô cùng lúng túng.

“Đừng ngại, đâu phải em chưa từng sờ qua.” Quý Trì Vu nắm lấy tay cô, đặt

trong lòng bàn tay mình, rồi nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay cô bằng ngón cái, giọng điệu cố ý khơi gợi.

Thời Ly hít một hơi, cố giữ bình tĩnh: “Đừng đùa nữa, em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh.”

“Tôi có ngăn em nói đâu.” Quý Trì Vu nhếch môi, thái độ vẫn chẳng đứng đắn hơn chút nào.

Thời Ly biết rõ anh luôn thích trêu chọc cô. Nhưng cái cách anh nói, rốt cuộc có bao nhiêu là thật lòng, cô lại không dám chắc. Cô cố gắng lấy lại sự nghiêm túc, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

“Em muốn nói về chuyện con cái.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.