Hải Lan mở to hai mắt nhìn, Lăng Việt hắn biết hắn đang cái làm gì không?
Cô có uống rượu, nhưng hắn thì không nha, vậy thì bây giờ hắn phát điên cái gì chứ?
Đầu óc Hải Lan lập tức trống rỗng, ba giây sau, cảm giác được Lăng Việt dùng lưỡi của hắn để phác hoạ môi của Hải Lan, cô lập tức giãy giụa, “Ưm, ưm, buông, ra…”
Vốn dĩ đang ôn nhu lưu luyến, nhưng trong lúc Hải Lan phản kháng, mở miệng nói chuyện, thì hắn lại trở nên mạnh mẽ, nhân cơ hội đó đưa lưỡi vào miệng Hải Lan.
Hải Lan mặt đỏ tai hồng, không đẩy hắn ra được nên vẫn luôn dùng tay đấm lên ngực hắn, bỗng nhiên dùng sức cắn đầu lưỡi của hắn một cái, Lăng Việt lại giống như không cảm nhận được đau đớn, ngược lại càng khơi dậy dục vọng của hắn, ôm cô càng chặt, hôn càng sâu.
Hai phút sau, mới kết thúc màn hôn nhau kịch liệt này, lúc môi hai người tách ra, còn mang theo một sợi chỉ bạc cực kỳ ái muội.
“Hải Lan, anh rất nhớ em.” Giọng nói khàn khàn triền miên.
Hơi thở của hai người hoà vào nhau, trở nên nóng bỏng.
Hải Lan hoàn hồn, trực tiếp dùng sức đem người đẩy ra, thở hổn hển.
Lăng Việt lui về phía sau mấy bước, đứng yên, mắt đen như nước, nhìn Hải Lan, cũng bao vây lấy Hải Lan.
“Hải Lan, nếu em muốn hỏi, anh muốn em trả ân cứu mạng là gì, thì đó chính là cho anh một cơ hội.”
Hải Lan nhắm mắt lại hít một hơi thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-lai-trung-sinh/3652407/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.