Thi đấu xong, đã là giữa trưa.
Kết quả thi đấu cũng đã có, có đến hai tổ đứng nhất, nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Hai tổ đứng nhất này, không khác tổ thứ nhất và tổ thứ hai là mấy, không có camera quay lại, hai đội dường như đều về nhất cùng lúc, không nhìn ra được đội nào về đích trước, vốn dĩ các giám sát viên quyết định thi đấu lại lần nữa, nhưng Lăng Việt lại trực tiếp tuyên bố hai tổ đều đứng nhất, không cần thi đấu thêm lần nữa.
Dù là một trong hai đội đứng nhất, nhưng tổ Hoàng Khiết lại không bị ảnh hưởng chút nào còn hoan hô vui sướng.
Vốn dĩ Hoàng Khiết không có hy vọng gì nhiều đối với vị trí hạng nhất, sợ hy vọng càng cao, thất vọng càng lớn.
Ổn định cảm xúc xong, Hoàng Khiết đụng đụng bả vai Hải Lan, ánh mắt có chút ái muội: “Không phải là do vị hôn phu của cô đau lòng cho cô mạo hiểm hơn một tuần nay đó chứ? Hơn nữa hôm nay còn bị nhốt trong nhà vệ sinh, sau khi bị kinh hách còn phải vận động.”
Hải Lan nhìn Lăng Việt đang đứng gần đó, bây giờ hắn đang dùng vẻ mặt nghiêm túc của lãnh đạo để sắp xếp mọi việc, hình như lãnh đạo nói gì đó với hắn, hắn còn nhìn về phía Hải Lan, đúng lúc chạm mắt với cô.
Mắt hơi nhướng lên, Hải Lan dường như hiểu ánh mắt kia của hắn là có ý gì.
Hắn đang hỏi cô có chuyện gì.
Hải Lan làm như không hiểu, quay mặt qua chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-lai-trung-sinh/3652406/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.