Kết thúc tập huấn, tổ của Hoàng Khiết đứng thứ hai, nhỏ hơn một điểm so với tổ về nhất, mà tổ đứng thứ nhất là tổ của Lục Chiến, Lục Chiến không hổ danh xuất thân từ bộ đội đặc chủng, bất luận là thể lực, hay là tác chiến, đều có thể xếp trên người khác một bậc, cho nên tuy rằng tổ của Hoàng Khiết và Hải Lan ăn ý nhất, nhưng vẫn khó đuổi kịp, luôn đứng ở vị trí thứ hai hoặc thứ ba.
Mà tổ của Tống Hiểu Kính có Tề Noãn và Phương Bình, vốn đang có chút điểm, nhưng bởi vì phối hợp không tốt, bị những tổ phía sau dần dần ăn ý vượt lên, nên xếp hạng của tổ Tề Noãn dần dần tuột xuống.
Bởi vì trước đó đều là những trò dựa vào trí óc và thể lực, cho nên hai ngày sau, chỉ chơi những trò nhỏ tương đối nhẹ nhàng.
Ngày cuối cùng, vì để giảm bớt không khí căng thẳng mấy ngày nay, thời tiết cũng tốt, cho nên bọn họ quyết định tổ chức trò chơi ở bãi cỏ cách homestay mười phút đi bộ.
Tuy rằng chỉ là trò chơi nhẹ, như vẫn có trò ba người bốn chân.
Buổi sáng, sau khi chuẩn bị xong, các nhân viên sôi nổi xuất phát rời khỏi homestay.
Trên cầu thang, Hải Lan đi song song với Hoàng Khiết, Lục Kính thì đi ở phía sau.
“Chúng ta chỉ kém một điểm so với tổ về nhất, nếu lần này ba người chúng ta chơi được hai điểm, vậy thì chúng ta sẽ đứng nhất.” giọng nói của Hoàng Khiết có chút kích động, cuối cùng cũng nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-lai-trung-sinh/3652405/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.