3 giờ rưỡi chiều, toàn bộ nhân viên đã về tới Khang Thành, ai về nhà nấy, kết thúc một tuần tập huấn.
Một tuần này, mỗi người mệt mỏi khác nhau, có người không biết mệt, có người lại lao lực quá độ, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi
Mà Tề Noãn là người ở vế sau.
Về tới nhà, cũng không có dọn dẹp, trực tiếp ném hành lý ở cửa, lê bước chân nặng nề đi vào phòng.
Bởi vì Tề Noãn không có ở nhà, nên cửa sổ trong phòng đóng lại, rèm cửa cũng kéo xuống, không khí ngột ngạt, rầu rĩ, hơn nữa không có bật đèn, toàn bộ căn phòng đều trở nên u ám.
Tề Noãn ngồi xuống góc giường, ôm đầu gối, dựa vào tường, cả người tản ra hơi thở tối tăm.
Một tuần này, cô ta bị đả kích rất lớn, mặc kệ là thi đấu, hay là chuyện của Lăng Việt, đều làm cho cô ta cảm thấy thất bại thảm hại.
Cô ta vốn dĩ là nữ chính trời định, nhưng tại sao khi gặp phải Tề Duyệt và Hải Lan, thì những thứ vốn dĩ thuộc về cô ta, đều dần dần rời xa tầm tay của cô ta.
Nghĩ đến bộ dáng ân ái không coi ai ra gì ở homestay, Tề Noãn siết chặt nắm tay lại làm móng tay đâm vào da thịt, nhưng cô ta lại không cảm giác được đau đớn, lại nghĩ đến việc hai người cùng nhau trở về.
Lửa giận trong lòng cô ta bỗng nhiên bừng lên, mạch máu trên mu bàn tay từ từ nổi lên dường như không cảm thấy đau đớn.
Ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-lai-trung-sinh/3652408/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.