Khi hắn nói ra hai chữ này, hốc mắt nháy mắt ươn ướt. Từ ngày đó gặp Lâm Y Nhân ở dưới lầu nhà Tô Yên, hắn vẫn luôn chạy đôn chạy đáo, không ngừng bận rộn công việc. Chính là muốn vứt ba chữ Lâm Y Nhân này đi thật xa.
Nào biết, đến nơi này, nghe câu hỏi buột miệng của Tô Yên, Kỷ Tinh Vũ nháy mắt bị đ.á.n.h về nguyên hình. Hắn nhớ cô ấy quá.
Kỷ Tinh Vũ vừa cười giọng lại nghẹn ngào: “Cô giáo, cô nói xem, em còn có cơ hội không?”
Một thiếu niên kiêu ngạo tự tin như Kỷ Tinh Vũ, khi hỏi người khác câu này, đã chứng tỏ, ngay cả chính hắn cũng mờ mịt, cũng không tự tin.
Tô Yên rất nghiêm túc gật gật đầu: “Có chứ, Lâm Y Nhân nói cô ấy thích cậu.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Kỷ Tinh Vũ ngẩn ra, giây tiếp theo, vẻ mừng như điên trong mắt nháy mắt quét qua. Lại như là không chắc chắn, Hỏi một cách cẩn thận: “Cô giáo, cô nói, là thật sao?”
Tô Yên gật đầu: “Cô ấy vì thích cậu, nên mới không muốn ở bên cậu.”
Kỷ Tinh Vũ mờ mịt: “Vì sao?”
“Sẽ tự ti, sẽ trở nên không còn là chính mình nữa.” Tô Yên nói thẳng vào vấn đề.
Kỷ Tinh Vũ cơ thể cứng đờ, giải thích: “Tôi, tôi sẽ không muốn cô ấy, làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ rất nghiêm túc thích cô ấy.…”
Là cháu trai của Kỷ gia, cả đời này, thuận buồm xuôi gió, muốn cái gì trước nay chỉ cần duỗi tay là có được. Tự ti? Hai chữ này viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691779/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.