Hắn chậm rì rì lên tiếng: “Tôi có thể tự ngủ, cô có thể đi làm chuyện muốn làm.” Chỉ là giọng nói kia, nghe muốn bao nhiêu đau lòng có bấy nhiêu đau lòng, muốn bao nhiêu oan ức có bấy nhiêu oan ức.
Tô Yên l.i.ế.m liếm môi, cũng hiểu ra là hắn đã hiểu lầm. Nàng lên tiếng giải thích: “Anh ta là bạn trai cũ của tôi, nhưng chỉ qua lại mười mấy ngày, hôn còn chưa hôn. Tôi và anh ta không có quan hệ gì cả.”
Lời giải thích của nàng, đặc biệt là câu "hôn còn chưa hôn", làm Kỷ Diễn giật giật lỗ tai. Dường như là đã nghe lọt.
Nàng duỗi tay, kéo kéo quần áo hắn: “Anh tin tưởng tôi không?”
Lông mi Kỷ Diễn run run, chậm rãi quay sang Tô Yên, mở mắt ra. Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: “Tô Yên yêu Hướng Trùng.”
“Hả?” Nàng sững sờ.
Kỷ Diễn ngữ điệu oán trách: “Tôi thấy rồi, cô vẫn còn giữ.” Nói xong liền chui đầu vào trong chăn. Giọng nói rầu rĩ truyền ra: “Cô không cần gạt tôi.”
Tiểu Hoa lên tiếng nhắc nhở: “A, ký chủ! Xem túi xách của cô kìa, ‘chứng cứ’ lộ ra rồi.”
Tô Yên quay đầu nhìn lại, liếc mắt thấy cái túi bị ngã trên bàn, lộ ra cái hộp màu đen. Đi qua, cầm cái hộp kia lên. Mở ra nhìn thoáng qua, lại đóng nắp lại, đi đến bên Kỷ Diễn.
Nàng duỗi tay, kéo kéo chăn. Kỷ Diễn ló đầu ra. Một đôi mắt đen nhánh, nhìn Tô Yên tràn đầy oan ức. “Cô thích anh ta.”
Bốn chữ này nói ra, bàn tay Kỷ Diễn nắm chặt chăn dùng sức đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691780/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.