Vào ngày dưỡng bệnh thứ tư. Tô Yên bưng một bát t.h.u.ố.c bắc đặc sệt đi tới. Đặt ở trên bàn.
Kỷ Diễn ngồi ở mép giường, nhìn bát t.h.u.ố.c đen như mực, đôi mắt vốn đang sáng ngời, lại rũ xuống.
Tô Yên lên tiếng: “Thuốc này, phải uống.”
Kỷ Diễn vẫn không động đậy. Cứ cúi đầu, cũng không nói gì, im lặng kháng nghị.
Bởi vì cơ thể Kỷ Diễn đã kháng một số loại thuốc. Nên đã mời một vị trung y đến điều dưỡng thân thể.
Lần đầu tiên uống t.h.u.ố.c bắc, Kỷ Diễn đã trưng ra bộ mặt như bị oan ức tày trời. Vẫn là Tô Yên, cho hắn ăn hai viên kẹo, hôn vài cái, lại ôm một lúc, mới làm hắn chịu uống.
Mỗi ngày uống một lần, đây là lần thứ ba. Trước đó tuy không muốn uống, nhưng biểu hiện không rõ ràng lắm. Hiện giờ, cũng không biết là sao, càng ngày càng khó dỗ.
Thuốc này độ ấm vừa phải, cô mới bưng qua. Lúc này uống là tốt nhất.
Nàng đi qua, nắm lấy tay Kỷ Diễn. Rất nghiêm túc: “Thuốc này bắt buộc phải uống.”
Kỷ Diễn liếc nhìn bát thuốc, do dự hồi lâu, mới chậm rì rì nói: “Ừ.”
Tô Yên kéo hắn đến trước bàn, hắn cũng rất ngoan ngoãn đi theo. Nàng bưng bát t.h.u.ố.c kia, đưa tới tay hắn.
Kỷ Diễn yên lặng liếc nhìn cô một cái. Trước kia, đều là cô đút hắn uống. Có lẽ lần này đột nhiên đưa cho hắn tự uống, nên lại càng không muốn uống.
Tô Yên lên tiếng: “Uống một hơi hết luôn, sẽ đỡ khổ hơn là tôi đút từng thìa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691778/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.