Thành ra hắn vội vàng lùi lại, mũi chân lướt qua mặt hồ, khoảnh khắc trước khi đi để lại một câu: “Ngươi nghĩ kỹ đi.” Nói xong, liền đi mất.
Tô Yên nhéo tấm bái thiếp kia, nhìn vài lần sau đó ném sang một bên. Lúc này, Phượng Dụ xách theo hộp đồ ăn xuất hiện trên chiếc thuyền con. Tô Yên nghiêng đầu nhìn.
Phượng Dụ đi qua, đặt hộp đồ ăn lên bàn gỗ bên cạnh. Nhẹ nhàng nói: “Giáo chủ dường như cùng Độc Lão Nhi quan hệ rất tốt.”
Tô Yên suy nghĩ một lát: “Cũng tạm được.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tay Phượng Dụ xốc hộp đồ ăn khựng lại, mày rũ xuống, giọng nói nhẹ hơn vừa rồi: “Độc Lão Nhi từ trước đến nay không ưa ta, nếu hắn nói tiếng xấu về Tiểu Dụ trước mặt Giáo chủ, Giáo chủ có tin không?”
Tô Yên ngẩng đầu: “Ví dụ như?”
“Hắn từng nói Tiểu Dụ bất quá là một phế vật dựa vào bề ngoài đạt được sủng ái của Giáo chủ,” Nói đoạn, Phượng Dụ bỗng nhiên dừng động tác trong tay, nhìn Tô Yên, chậm rãi lên tiếng: “Nếu Tiểu Dụ dung mạo này hủy hoại, Giáo chủ còn thích ta?”
Tô Yên nghiêm túc gật đầu: “Ân.”
Hắn rũ thấp mày: “Giáo chủ đừng lừa ta, ngài cùng Độc Lão Nhi quen biết lâu như vậy, hắn hẳn là hiểu rõ ngài, có lẽ, Giáo chủ cũng chỉ là thích gương mặt này của Tiểu Dụ.” Ngô, nam sủng không tự tin, cho rằng chỉ thích túi da của hắn, giải quyết như thế nào? Chờ online, rất sốt ruột. 🤣
Tô Yên nghe hắn nói, duỗi tay kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691699/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.