Tô Yên cầm thiệp nhìn nửa ngày, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Độc Lão Nhi: “Khanh Ngọc Sơn bảo tàng gì? Lương Vân Nguyệt là ai?”
Độc Lão Nhi kinh ngạc nửa ngày, sau đó hận sắt không thành thép: “Trách không được bị hạ bái thiếp, ta xem ngươi là đáng đời! Mỗi ngày trầm mê nam sắc, ta xem nam sủng kia của ngươi rất có khả năng chính là đối phương phái tới mê hoặc ngươi.”
Bên ngoài ồn ào đến mưa gió nổi lên, toàn bộ Thanh tu nhân sĩ, hiện tại đều chung cùng kẻ địch tiến hành thảo phạt, kết quả nhân vật chính thế mà một chút cũng không biết tình.
Theo sau, Độc Lão Nhi giải thích: “Một tháng trước, bảo tàng tông sư Khanh Ngọc Sơn bị trộm, Phong chủ Lương Vân Nguyệt bị g.i.ế.c, Kim Đan bị đào đi. Biểu muội Lương Vân Nguyệt là Lương Lan Nhất chứng thực, là tận mắt nhìn thấy, người đ.á.n.h cắp bảo tàng, g.i.ế.c Lương Vân Nguyệt chính là ngươi.”
Tô Yên nhéo bái thiếp nhìn nửa ngày: “Cho nên, bọn họ muốn tìm ta thảo một lời giải thích?”
Độc Lão Nhi hừ nhẹ, từng câu từng chữ: “Không phải thảo lời giải thích, là muốn ngươi đền mạng.” Chuyện này, chỉ là một cái ngòi nổ, do Chưởng môn Khanh Ngọc Sơn hạ lệnh tập kết tất cả Thanh tu nhân sĩ, ba ngày sau đi Quan Ninh Cốc, c.h.é.m g.i.ế.c Ma giáo Giáo chủ tại đó. Cho dù Tô Yên không đi, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua nàng. Một trận đại chiến, sớm muộn gì cũng phải tiến hành.
Tô Yên nhéo tấm bái thiếp, lên tiếng: “Nếu là bảo tàng này không phải ta trộm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691698/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.