Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tần Húc:
"Cho nên, chúng ta phải tìm những cái hộp màu vàng như thế này sao?"
Tần Húc nghe cô nói xong thì tức đến bật cười:
"Này đồng chí Tô Yên, đừng nói với anh là em đến đây gần ba tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không biết mình tới để làm gì đấy nhé?"
Cảnh này vừa lên, trên sóng trực tiếp lại là một trận c.h.ử.i rủa ngập trời, bình luận spam với tốc độ chóng mặt, thậm chí buổi tối chương trình còn chưa quay xong mà đã leo lên top 1 tìm kiếm nóng.
Tô Yên không nói gì, xem như là ngầm thừa nhận.
Bởi vì có ai nói cho cô biết đâu.
Cô vừa trang điểm xong, đã thấy mọi người bốc thăm gì đó, sau đó cô bị đẩy lên xe một cách khó hiểu rồi bị "lưu đày" đến nơi này.
Long Lị Lị giải thích:
"Những thứ này được tổ sản xuất giấu rất kỹ. Một số là dụng cụ cho bữa tối của chúng ta, một số khác là manh mối để ra khỏi ngọn núi này. Nếu chúng ta có thể ra khỏi đây trước 11 giờ tối, thì xem như cuộc phiêu lưu kết thúc."
Tô Yên l.i.ế.m môi, cô nhìn trái nhìn phải, rồi đứng dậy.
Tần Húc vừa thấy dáng vẻ của cô là biết cô định đi tìm.
Anh vừa định lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói mềm mại nhưng nghiêm túc của Tô Yên:
"Hai người có thể ở đây đợi em, em đi tìm."
Nói xong, Tô Yên liền đi dọc theo con đường vừa đi lúc nãy.
Vốn dĩ, Tần Húc và Long Lị Lị không hề đặt hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691605/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.