Đêm đầu tiên, Tô Yên còn tưởng mình sẽ phải ngủ dưới đất, cô đã chuẩn bị không ít chăn nệm, định trải ra đất để ngủ.
Đến khi Hiên Viên Vĩnh Hạo biết được ý định của cô, hắn ôm cô cười một lúc lâu.
Cuối cùng bị hắn kéo lên giường.
Kể từ hôm đó, đồ đạc của Tô Yên được Nam Đường từng chút một chuyển đến tẩm điện.
Chưa đến một tuần, đồ đạc trong phòng thiên điện của Tô Yên đều đã chuyển hết sang tẩm điện.
Mà Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng ngày càng không kiêng nể gì mà bám lấy cô.
Một ngày nọ, Tô Yên đến nhà bếp nhỏ lấy điểm tâm, tạm thời rời khỏi tẩm điện.
Nam Đường bước vào, cung kính báo cáo:
“Thừa tướng đại nhân cho rằng kế hoạch của điện hạ quá mạo hiểm, muốn thuộc hạ khuyên ngài suy nghĩ kỹ lại.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên ghế, tay thon dài cầm một cuốn sách.
Mắt cụp xuống lật xem, lông mi run rẩy, gương mặt trắng bệch, trông yếu ớt vô cùng.
Hắn nhếch lên một đường cong lạnh lùng, giọng nói ôn hòa:
“Ông ta đâu phải vì quá mạo hiểm, là cảm thấy g.i.ế.c chóc quá nhiều, khuyên bản cung nên cẩn thận suy nghĩ lại.”
Lời vừa dứt, trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, giọng Hiên Viên Vĩnh Hạo chậm rãi vang lên:
“Ngươi trả lời ông ta, nếu cảm thấy không ổn, bản cung không ngại để Lâm tướng quân giám sát thi hành.”
“Vâng.”
Lời vừa dứt, Nam Đường vẫn chần chừ chưa rời đi.
Nam Đường ngẩng đầu, có một khoảnh khắc do dự.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhướng mí mắt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691489/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.