Đợi cô xem xong chữ trên đó, cô cất mảnh giấy vào túi đựng kẹo.
Sau đó bưng đĩa điểm tâm trên bàn đi ra ngoài.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói:
“Ký chủ, ngài có muốn giúp Đại hoàng tử không?”
“Không muốn giúp.”
“Nhưng, ký chủ, theo những gì Tiểu Hoa đã đọc trong sách, nếu ngài không còn giá trị, rất có khả năng sẽ bị diệt khẩu.”
Tô Yên nghe thấy có lý, vì những cuốn sách Tiểu Hoa xem cô đều đã đọc.
Nhỏ giọng:
“Vậy ta giúp hắn?”
Dù sao giữ được mạng nhỏ mới có thể tiếp tục nhiệm vụ.
“Nhưng Tam điện hạ bây giờ tin tưởng ngài như vậy, nếu bị hắn phát hiện ngài là mật thám, sẽ rất đau lòng.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tô Yên không có kinh nghiệm, cô ngay cả nói dối cũng rất ít, huống chi là làm gián điệp.
Tiểu Hoa cẩn thận suy nghĩ một lát:
“Ờm… hay là ký chủ làm giả một cuốn?”
Lời vừa dứt, một người một hệ thống đều cảm thấy ý tưởng này rất hay, như vậy, không phải vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, lại vừa không làm Tam điện hạ đau lòng sao? Một mật thám gà mờ, một hệ thống không có kinh nghiệm thực chiến, cuộc đối thoại giữa hai người giống như hai kẻ ngốc.
Tô Yên trở lại tẩm điện, ôm đĩa điểm tâm đi vào.
Mỗi lần tuy là Hiên Viên Vĩnh Hạo nói muốn ăn điểm tâm, nhưng phần lớn đều vào bụng Tô Yên.
Thế nên lần này, Tô Yên cố ý chọn món mình thích ăn mang đến.
Khi Tô Yên bước vào, Hiên Viên Vĩnh Hạo đang luyện chữ.
Cô hoảng hốt một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691490/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.