"Nàng có muốn giết người không?"
Địa cung âm u quỷ dị, bỗng nhiên xuất hiện một người như ma như quỷ, trong lời nói đằng đằng sát khí mang theo ý tứ sâu xa.
Những yếu tố này kết hợp lại với nhau, Vân Thừa Nguyệt biết chính mình nên cảm thấy sợ hãi, bối rối, luống cuống... Hoặc là nàng nên có một loại cảm xúc tiêu cực nào khác mới đúng.
Nhưng có lẽ bởi vì nàng vốn là một sợi dây đang bị căng, vì vậy nàng không có bất kỳ cảm xúc nào như vậy.
Nàng vẫn rất bình tĩnh.
Còn có thể nhẹ nhàng giật giật chóp mũi.
Bây giờ ở đây sợ hãi có ích lợi gì không? Không có. Vẫn là đừng quá sợ hãi thì tốt hơn.
Vân Thừa Nguyệt không hề chuyển động, thản nhiên trả lời vấn đề của đối phương: "Tôi muốn giết chết một vài người nhưng tạm thời chưa làm được."
Khóe môi của người nam nhân khẽ cong rồi từ từ tắt hẳn. Thần thái của hắn lạnh đến cực điểm, trong giọng nói giống như đóng một lớp băng mỏng.
"Nàng muốn giết ai?"
Vân Thừa Nguyệt như cũ thản nhiên: "Ai giết người vô tội bừa bãi thì giết người đó."
Hắn chăm chú nhìn nàng một lát, gật đầu.
"Được."
Một lần nữa hắn lại cong khóe môi lên. Nếu như bỏ qua một bên sự nhợt nhạt và quỷ khí yếu ớt của hắn, không thể nghi ngờ đây là một nụ cười tao nhã rụt rè; nhưng một khi đem tất cả các yếu tố kết hợp - nhất là đôi mắt đen quá mức kia, hắn lại trở nên quỷ dị như có như không.
Hắn nâng tay trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-da-chet-rat-nhieu-nam/328573/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.