Vân Thừa Nguyệt vốn định dọa hắn, nhưng bây giờ ngược lại nàng là người giật mình.
Nàng không ngờ phản ứng của chủ nhân lăng mộ sẽ dữ dội như vậy.
"Đừng đến đây—!"
Sau một thời gian ngắn ngơ ngác, vị chủ nhân lăng mộ thường ngày điềm tĩnh và mạnh mẽ đột nhiên thay đổi khuôn mặt, tất cả sự ngụy trang bình tĩnh và thong dong mà hắn cố gắng giả vờ đã biến mất trong nháy mắt.
Làn sương đen dâng trào.
Chúng che kín bầu trời, khiến từng tấc trong không khí đều bị xâm chiếm bởi cái lạnh ngột ngạt.
Vân Thừa Nguyệt kinh ngạc lui lại mấy bước: "Ngài làm sao vậy?"
Nàng vừa lui ra ngoài, màn sương đen liền chiếm lấy vị trí của nàng, từng lớp từng lớp quấn chặt lấy chủ nhân lăng mộ, triệt để bao phủ thân thể của hắn.
Sương đen bao phủ toàn bộ địa cung— Ngoại trừ nơi Vân Thừa Nguyệt đang đứng.
Thư văn trong tay nàng vui sướng run lên, phát ra ánh sáng trắng sảng khoái, bao trùm một khoảng không gian trong lành sạch sẽ.
Vân Thừa Nguyệt nhìn thư văn trong tay, lại ngẩng đầu lên và nhìn vào sâu trong màn sương đen.
Điều này quá đáng sợ......
Nàng cúi đầu nhìn thư văn của mình, ngây người trong chốc lát, đột nhiên nghĩ, nếu thư văn này đối với hắn mà nói là một mối uy hiếp lớn, vậy cô có thể dùng nó để khống chế hắn hay không? Mặc dù bản thân nàng không có sức mạnh, nhưng thư văn nó thì trông rất mạnh mẽ, và cũng đi kèm với một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-da-chet-rat-nhieu-nam/2691900/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.