Vân Thừa Nguyệt giơ thư văn của mình lên.
Nàng vẫn đang trong trạng thái hoảng hốt. Bất cứ ai đã say mê và làm việc chăm chỉ trong hàng chục giờ chắc chắn ai cũng sẽ cảm thấy hoảng hốt vào khoảnh khắc thành công như này.
Như thể cuộc sống đã bị vắt kiệt.
Ngoài sự mệt mỏi, còn có một cảm giác thoải mái và tự hào. Nàng đã làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài và cuối cùng đã thành công, kéo dài được thêm một thời gian để bảo vệ tính mạng của nàng, tất nhiên, nàng rất thoải mái đắc ý. Nàng gần như theo bản năng giơ thư văn lên, muốn khoe khoang với chủ nhân lăng mô nghiêm khắc: Nhìn xem, tôi đã thành công rồi, bây giờ hắn có định ngoan ngoãn bàn bạc về việc hợp tác với tôi không? Và sẽ không ăn thịt tôi chứ?
Nàng ngẩng đầu lên cười, khúc khích khúc khích, nhưng lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Vân Thừa Nguyệt rốt cuộc nhìn thấy thứ gì. Bối rối, nên nàng chỉ có thể chớp mắt mấy cái, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi.
Trên quan tài treo bằng đồng, chủ nhân của lăng mộ đang từ trên cao nhìn xuống, vẻ mặt u ám, toàn thân căng thẳng như chết. Tay áo hắn làm gió, hai bàn tay tái nhợt xoắn thành móng vuốt, như thể sắp tóm lấy cổ họng ai đó vào lúc này.
Có một sự im lặng chết chóc, ngột ngạt trong địa cung, khiến người ta bất ngờ như trước khi cơn bão ập đến.
Nhưng điều khiến Vân Thừa Nguyệt sửng sốt không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-da-chet-rat-nhieu-nam/2691897/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.