Nhưng trước khi hành động, Vân Thừa Nguyệt quyết định tìm thứ gì đó để ăn.
Nàng đã hít hắn rất lâu trước đó, mặc dù ngủ rất lâu nhưng nàng vẫn chưa đói. Thế mà nàng lại muốn một cái gì đó để ăn, để lấy chút tinh thần.
Nàng đi tới trước mặt tượng đồng hỏi: "Thiên Giáp, phiền ngươi tìm chút gì đó cho ta ăn được không? Ta hơi đói rồi."
Tượng đồng quỳ gối trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, chỉ lén lút ngước mắt lên, vội vàng nhìn nàng một cái, lại vội vàng cúi đầu xuống.
Vân Thừa Nguyệt đi tới bên cạnh một tượng đồng khác: "Thiên Ất......"
"Thiên Bính......"
"Thiên Đỉnh......"
Không ai trong số những tượng đồng trả lời nàng.
Trong địa cung, chỉ có một tiếng răng rắc nho nhỏ vang lên— Đây là âm thanh va chạm của những tượng đồng khi họ bí mật nhìn lên.
Một câu hỏi đồng thời nảy ra trong đầu họ: Bọn họ ngoại hình giống nhau như đúc, làm sao nàng có thể nhìn thoáng qua liền biết bọn họ là ai?
Nhưng nếu họ không hỏi, Vân Thừa Nguyệt đương nhiên cũng không biết rằng vẫn còn câu hỏi này đang chờ nàng giải đáp.
Nàng hỏi một vòng, không nhận được hồi âm cũng không nản lòng, chỉ cảm thấy phong kiến hoàng đế quả thật rất có uy nghiêm. Nàng chạy đến nơi cất đồ ăn trong trí nhớ tìm kiếm, thấy một vò rượu ngon, như tìm được bảo bối, nàng vui vẻ uống cạn.
Sau khi uống rượu ngon, nàng lại đi dạo một vòng xung quanh, rồi nhìn vào thời gian được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-da-chet-rat-nhieu-nam/2691902/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.