Sắc mặt Tần Tranh trầm xuống: “Trẻ con biết cái gì mà nói.”
Tang Nhược liếc nhìn anh, tiếp tục nói: “Ngày 25 mỗi tháng, ông ta sẽ đến thăm Chu Mạn Lâm và mẹ cô ấy ở quán cà phê gần trường đại học.”
Chu Mạn Lâm rất thích khoe mẽ, mỗi lần đến gặp ba, cô ta đều ồn ào cho tất cả mọi người biết, còn cố ý trào phúng Tang Nhược không có ai thăm hỏi nên cô mới nhớ rõ.
Hà Du vỗ tay, sau đó xoa xoa đầu Tang Nhược: “Cảm ơn nhoa, em mới thông minh nhất.”
Cô ấy cười giảo hoạt: “Vậy tôi không phiền anh nữa, ông chủ Tần.”
Đương nhiên tiền thù lao tự nhiên biến thành phế thải.
Tần Tranh không nói câu nào, anh xoay người sang chỗ khác.
Tang Nhược yên lặng nhìn bóng dáng của anh, cảm thấy anh hình như đang tức giận.
Mãi đến chiều, anh vẫn không chịu nói chuyện với cô.
Cô là người có gì nói đó, vì thế cô đứng cạnh anh, hỏi: “Anh giận tôi à?”
Tần Tranh chống tay lên bàn, mắt nhìn màn hình máy tính: “Không có.”
Tang Nhược gật đầu: “Được.”
Cô đi luôn.
… Người đàn ông nhìn bóng lưng rời đi của cô gái, sắc mặt tái mét.
Tần Tranh bắt đầu ngẫm lại, cô nhóc vốn nhỏ hơn anh 10 tuổi, còn đang độ trưởng thành, sao anh phải tức giận với cô chứ.
Ở phương diện khác, nếu cô muốn về thì anh không ngăn được.
Buổi tối, anh sấy tóc cho Tang Nhược xong theo tư thế đó mà ôm cô: “Em muốn về à?”
Anh không thiếu tiền, nhưng khẳng định là điều kiện không bằng viện điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446595/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.