Trần Đại làm ăn thua lỗ, tiệm sửa xe của cậu đã cầm đi gán nợ nên cậu cũng ở tiệm net như Hà Du.
Có thêm hai người trông cửa tiệm, Tần Tranh rảnh rỗi hơn rất nhiều, thường lôi Tang Nhược làm chút chuyện xấu để rồi tự khiến bản thân nghẹn lửa đầy người.
Hôm nay, khi anh bê máy tính mới về thì thấy Tang Nhược đứng ở quầy thu ngân, anh hỏi: “Hai người kia đâu em?”
Tang Nhược chỉ chỉ bên ngoài: “Chị Hà Du đang ở ngoài nói chuyện với anh kia.”
Tần Tranh thấy xưng hô của cô với Hà Du càng ngày càng thân mật, trong lòng anh hơi chua: “Sao em gọi cô ta ngọt thế?”
Anh còn chưa được nghe cô gọi anh là anh Tần Tranh đâu.
Tang Nhược chớp mắt: “Lần trước anh bảo tôi không được gọi anh là anh trai còn gì.”
Đúng thật, lần đi mua điện thoại, anh đã dặn cô không được gọi anh như vậy.
Tần Tranh véo mặt cô: “Gọi thử anh nghe.”
“Anh trai ơi.” Cô ngoan ngoãn làm theo.
Không có cảm giác kia, Tần Tranh tiếc nuối thu tay lại.
Đúng lúc này, có một chàng trai bước đến quầy tính tiền, híp mắt cười: “Tiểu Tang, tính tiền máy số 26.”
Tang Nhược nhìn máy tính, báo số tiền để người kia chuyển khoản.
Chàng trai kia lưu luyến nhìn cô không rời như có chuyện muốn nói nhưng ngại Tần Tranh đang ở đây nên chỉ có thể rời đi trong quyến luyến.
Tần Tranh nhìn tiệm net đã gần kín chỗ ngồi, anh nhíu mày. Trong tiệm có thêm hai cô gái, khách càng ngày càng nhiều.
Anh đứng cạnh quầy nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446594/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.