Kể từ hôm đó, không thấy bóng dáng hai người kia đâu. Hình như là đang thảo luận xem nên bắt cóc Chu Lực thế nào.
Bây giờ Tang Nhược đã quen tay hay việc, đã làm khá tốt các việc cơ bản trong tiệm net. Ai cũng khen Tần Tranh có cô em gái thật ngoan.
Thật ra anh khó chịu lắm, người đến đây nhìn cô càng ngày càng nhiều, còn muốn anh giới thiệu nữa chứ.
Một ngày nọ, Tần Tranh ngồi trước quầy thu ngân, điện thoại báo tin nhắn Tang Nhược gửi.
Cô gái nhỏ đi vệ sinh, hơn 20 phút rồi mà vẫn chưa ra.
“Tôi đến tháng rồi.”
Một câu, lạnh nhạt, không có bất kỳ cảm xúc nào, lạnh đến cả dấu chấm câu.
Tần Tranh ngẩn người, nhắn lại cho cô mấy câu. Sau đó anh đứng dậy đi siêu thị mua băng vệ sinh.
WC nữ không có ai, anh trực tiếp đẩy cửa đi vào, đưa băng vệ sinh qua khe cửa cho cô.
Một lát sau, cô gái nhỏ bước ra với sắc mặt tái nhợt, không chút sức sống.
Tần Tranh hoảng sợ, nắm lấy vai cô và hỏi: “Em sao vậy?”
Tang Nhược cong người, tay nắm chặt làn váy: “Đau bụng kinh.”
Anh bế cô giống như một đứa trẻ, mặt căng như dây đàn ôm cô về.
Anh không rảnh để ý tiệm net nên nhờ khách quen trông hộ. Bước chân của anh rất dài, chỉ vài phút đã vào nhà.
Anh vừa định đặt cô xuống giường thì Tang Nhược ôm chặt lấy cổ anh, không chịu buông.
Môi cô run run: “Váy tôi bẩn rồi.”
Tần Tranh cúi đầu nhìn, quả nhiên chiếc váy màu trắng đã dính vệt máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-anh-bat-nham-nguoi-roi/446596/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.