Hơn 3000 chữ~~
===Lời muốn nói===
Mấy ngày nay tế bào hài hước của mình đã dùng hết rồi nên mình muốn viết một chap ngoại truyện! Xin nhấn mạnh một lần nữa đây là một chap không hề hài hước, có thể nội dung nó hơi buồn nhưng mình mong khi mọi người đọc nó hãy để lại cảm nhận cho mình biết nha!( để xem thử xem mình có phù hợp với thể loại ngược tâm này hay không?)
P/s: Mọi người đừng lo lắng, những chap sau sẽ có yếu tố hài hước, mình cũng không muốn ngược tâm mãi đâu! Chap mới tiếp theo sẽ được cập nhật sau 2 ngày nữa( nếu không có việc bận đột xuất)
~ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~
- Đây là lời kể của Phương Nghi nha!
==============================
#Khi ra đi vui hơn ở lại
Đó là một ngày nắng nhẹ, tôi mỉm cười ngồi trên chiếc ghế mây đặt dưới gốc cây to, tay vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên. Ở trong đó chứa đựng một hình hài nhỏ bé và đáng yêu đang chờ đợi được cất tiếng khóc chào đời.Đó chính là kết tinh của tình yêu giữa hai vợ chồng chúng tôi, nói đúng hơn là tôi và Thẩm Bách Niên.
Thẩm Bách Niên tiến đến, ngồi xổm xuống nhìn tôi, nở nụ cười bất đắc dĩ:
- " Con mới được hai tháng, sao em làm cứ như đã sắp 9 tháng 10 ngày thế?"
Tôi bực mình liếc anh một cái:
- " Cần anh quản sao? Không phải bác sĩ nói phải cẩn thận nâng niu con à, chưa qua 3 tháng thì thai nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454879/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.