- " Anh yêu em!"
Nghe thấy lời tỏ tình đột ngột và ánh mắt chân thành không thể từ chối được của Hoắc Thiếu Khanh, tôi liền lâm vào tình thế khó xử không biết làm sao! Thật sự thì Hoàng Hiểu Hân tôi là người khá cứng nhắc trong chuyện tình cảm, cho nên việc nói lời ngon tiếng ngọt, sến súa như anh yêu em hay em yêu anh gì đó là một điều hết sức khó khăn đối với tôi!!!
Mặc dù vậy, tôi vẫn rất cảm động, thế nên tôi cũng rất cố gắng nói lên một câu:
- " Em cũng...."
- " Con gái à! Mở cửa cho mẹ đi!!!"
Tôi:.....
Hoắc Thiếu Khanh:.........
Tôi và anh hai mặt nhìn nhau, đồng loạt trầm mặc.
Có chuyện gì xảy ra vậy nè trời? Vừa mới tiễn 'ông anh quốc dân' của tôi về rồi bây giờ lại đến mẹ tôi? Lẽ ra giờ này mẹ tôi đã say giấc nồng rồi ấy chứ, tại sao đêm hôm khuya khoắt như thế này vẫn còn ở đây???
- " Con gái! Con còn thức không vậy?". Tiếng của mẹ vang lên kéo tôi về thực tại. Thấy một hồi lâu không ai ra mở cửa, ngoài cửa chợt im lặng, tiếng lách cách của chùm chìa khóa được tra vào ổ vang lên.
Sao có thể như thế được? Rõ ràng căn nhà này chỉ có tôi mới có chìa khóa thôi mà? Từ khi nào mà nhà tôi trở thành nơi 'công cộng' ai muốn cũng vào được thế này?
Nhất định là Hoàng Minh Lãng, chắc chắn là ông anh của tôi đã chôm chùm chìa khóa nhà của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454878/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.