Sáng hôm sau...
Lúc tôi còn đương say giấc nồng trên chiếc giường mềm mại, ấm áp, không biết vì sao chuông điện thoại lại vang lên.
Tôi mắt nhắm mắt mở mò mẫm cái điện thoại, ấn phím nghe, đầu dây bên kia liền vang lên tiếng cười khẽ trầm thấy, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng vang lên:
[ Heo lười! Chịu dậy chưa?"]
" Ai đó?"Tôi xoa đôi mắt nhập nhèm, ngáp một cái:" Nhà tôi không có nhu cầu mua thịt heo, cảm ơn!"
Giờ mới biết thịt heo còn được tiếp thị qua điện thoại, đúng là thời đại 4.0 có khác!
Nói xong, tôi lầm bầm vài tiếng, quăng điện thoại qua một bên, quyết định mặc kệ sự đời mà ôm gối đi gặp Chu công.
Ừm...bỗng dưng thấy có gì đó sai sai?
Giọng nói lúc nãy...
Tôi mở to mắt, bật người dậy từ trên giường, nhanh như chớp tóm lấy chiếc điện thoại điên cuồng tìm kiếm. Chỉ thấy trong nhật kí cuộc gọi vừa nãy, hai chữ "Anh Khanh" nằm chễm chệ trên màn hình.
Tôi lấy một tốc độ nhanh nhất điện lại cho Hoắc Thiếu Khanh, vừa nghe anh bắt máy, tôi liền giải thích:
- " Anh Khanh! Thật sự xin lỗi anh, lúc sáng em vừa thức nên IQ chưa kịp nạp vào não, không phải cố ý chọc anh đâu, tha thứ cho em đi được không? Nha~~?"
Vì để biểu hiện lòng thành, tôi còn cố gắng dùng giọng điệu làm nũng với anh.
Người bên đầu dây bên kia:.......
"Alo?" Tôi thử gọi lần nữa, nghi hoặc nhìn vào màn hình. Ừm, đâu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454877/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.