Sau khi giải quyết xong bữa cơm, cả 4 chúng tôi đều trầm mặc đối diện với nhau, gương mặt người nào cũng đầy vẻ ưu tư, chỉ có ông hoàng vô tư- Hoàng Minh Lãng ngồi bên cạnh tôi là vẫn còn niềm nở:
- " Hiểu Hân! Em ăn tráng miệng không? Để anh đi lấy cho!!"
Tôi buồn bực vò tóc, phiền não chất đầy trong đầu. Rốt cuộc là cái đức tính vô tư, lạc quan trong mọi hoàn cảnh này ứng dụng vào anh trai tôi là tốt hay là xấu đây???
Tôi nháy mắt ra hiệu với anh, mong muốn dùng 24 năm làm anh em để truyền đạt thông tin qua ánh mắt. Vì vậy mà có đoạn đối thoại trong im lặng như sau:
Tôi: " Ăn gì giờ này nữa chứ, anh giúp em giải quyết chuyện này đi!"
Hoàng Minh Lãng ra vẻ ngạc nhiên: " Ăn nhiều thế mà em vẫn còn đói à? Vậy anh gọi Phàm Phàm nấu thêm cho em ít thức ăn nhé?"
Tôi lắc đầu liên tục:" Không phải gọi cậu ấy làm thức ăn, anh tìm cách đưa cậu ấy về đi được không? Nếu cậu ấy còn ở lại mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết!"
Hoàng Minh Lãng cười gian: " Ý em là không muốn Phàm Phàm nấu mà muốn Hoắc Thiếu Khanh nấu cho em hả?"
Trên đầu tôi cứ thế lướt qua một bầy quạ đen!
Ok! Anh em ruột hiểu nhau gì đó chỉ là dối trá, tôi và Hoàng Minh Lãng chính là một ví dụ điển hình cho câu nói' ông nói gà, bà nói vịt 'đấy!!
Thế là tôi bình tĩnh dơ chân lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-a-anh-phai-nghe-loi-em/2454880/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.