☆.
Lúc đến, Dư Hà lái một chiếc thể thao mui trần được tân trang đủ thứ, trên thân xe nguệch ngoạc toàn hình thù quái lạ. Cậu ta dừng xe ngay sát bên, chống cửa nhảy ra. Đầu tóc cậu ta bù xù, mang áo ba lỗ màu đen, thân dưới thì tuỳ tiện mặc một chiếc quần ngủ bằng vải cotton mỏng tang. Doãn Chân trông thấy trên cổ và trên bờ vai cậu ta có vài vết ứ xanh, nho nhỏ, hình đôi môi.
Mặc dù hình tượng khó coi, nhưng trong cái vẻ bê bối tệ hại kia lại công khai để lộ cái ‘ấy ấy*’, hơn nữa cũng do bản thân cậu ta lại không kiêng kị chút nào, nếu không chí ít cậu ta sẽ mặc thêm một cái áo tay dài vào rồi mới đến gặp Điền Trí Viễn.
*là dấu mút chứ chả phải cái của nợ đâu nha:))
Doãn Chân không thích Dư Hà, cậu vô thức nhìn về phía Điền Trí Viễn.
Dư Hà thản nhiên liếc nhìn Doãn Chân, nhếch mép cười với Điền Trí Viễn – “Anh Trí Viễn, chó của em đâu rồi?”
Điền Trí Viễn dùng ánh mắt lạnh nhạt chào đón cậu ta, nói – “Bệnh viện.”
“Há? Anh đưa tụi nó tới bệnh viện?” Dư Hà biếng nhác rồi lại lưu manh cười, lùi về sau dựa người lên xe của cậu ta, sau đó lấy một bao Trung Hoa trong túi quần ngủ ra, mồi một điếu ngậm trong miệng. Làn khói mỏng màu xám đen khiến người thanh niên mới hai mươi tuổi, bề ngoài hơi bê bối này thoạt nhìn có một loại cảm giác chán chường mơ hồ ngoài ý muốn – “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-bao-mau-den-tu-thanh-pho/1863041/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.