“Sợ ma”. Kiều Phương Ngồi trên cao nhìn xuống tay không quên chống cằm đáp lại cô.
Gì đây! Uyển Chi nghe thấy câu trả lời ấy liền tự hỏi trong lòng chị ta cũng biết sợ ma à?. Hình như cô nghe nhầm rồi đúng không. Chứ trước chị ta còn kéo cô đi coi phim ma mà? tác dụng phụ của bùa ngải lớn đến thế à?. Từ không sợ ma thành có sợ luôn sao?.
“Chị mà cũng biết sợ à?”.
“Biết chứ, sợ đến nỗi phát khóc luôn cơ!”.
Gì Kiều Phương mà biết khóc á? Không hẹn mà nghĩ bấy nhiều người trong phòng chỉ biết sốc vãi ý. Uyển Chi còn sốc hơn cơ, cùng nhà mà giờ mới biết đó? Đó giờ cô cứ nghĩ trong nhà của cô chỉ có cô là sợ đến nỗi khóc lên như thế thôi chứ…Khoan. Nghĩ đến đây cô giật mình nhìn lên Kiều Phương, khuôn mặt được tay chống đỡ tại cằm ấy, khóe môi còn hơi nhỉnh lên một xíu thấy được biểu cảm đấy của Kiều Phương làm cô biết chắc suy nghĩ vừa rồi của cô là đúng, Kiều Phương đang kháy đểu cô chứ đâu. Chị ta làm gì có vụ sợ ma chỉ là đang kháy đểu cô thôi!.
Nếu bây giờ mà hỏi cô cay không? Thì tất nhiên cô cay chứ bởi vì cô không thể nào nói được! Nếu nói ra mà phải tranh cãi với Kiều Phương ở đây thì chắc chắn bí mật sợ ma bấy lâu nay cô luôn giấu sẽ bị lộ ra mất!. Nên cô đá thẳng sang vấn đề khác luôn “sao giường bên kia trống cả hai tầng chị không nằm?”.
“Không thích đấy”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-toi-va-chi/3407569/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.