“Tôi nhớ em…”.
Gì đây! Cô đang nghe cái gì vậy chứ?.Kiều Phương nói nhớ cô sao, đùa à?. Dù hơi sốc nhưng cô cũng ổn định lại mà trả lời chị ta.
" Nhưng hiện giờ em sống rất tốt".
“Thật sự sẽ…không về sao”.
“Vâng”
Dù mặt ngoài kiên định như vậy nhưng thức chất cô phải gồng dữ lắm bởi nét mặt chị ta bây giờ như kiểu cún con bị bỏ rơi vậy nhìn tủi lắm nhưng cô đã quyết định ở riêng rồi dù chị ta nói gì hay nhìn tủi thân ra sao cô cũng kệ luôn.
“Vậy giờ em ở ký túc trường”.
“Vâng”.
Kiều Phương lạ quá bộ còn di chứng của ngải à?. Ừ đúng đây là suy nghĩ hiện giờ của cô, bởi giờ cô thấy Kiều Phương trước mặt cô luôn kiểu cảm giác dễ bị tổn thương vậy, cuộc trò chuyện vừa rồi cô cứ có cảm giác lạ lắm nhưng không biết là gì thôi việc quan trọng cấp bách hiện giờ là Dạ Oanh kìa biết nói với nhỏ sao đây?. Cô đang tìm cách nói lại với Dạ Oanh về quan hệ của cô với Kiều Phương vì cô biết Dạ Oanh hiểu lầm rồi, tới nhà xe cứ nghĩ chỉ cần nói với Dạ Oanh thôi ai dè trước mắt cô là gì đây?. Tại sao Thanh Thảo với Ngọc Hoa lại ở đây, khoan đã những ánh mắt đó là sao, đừng nhìn chằm chằm như thế chứ!. Trước mắt cô những thành viên trong phòng ký túc cô từ bao giờ đã ở đây ánh mắt, nụ cười họ thấy ghê lắm vừa tiến lại gần những câu hỏi dồn dập đã xả như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-toi-va-chi/3407568/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.