Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.
Trương thư sinh đến tìm ta mấy lần.
Hắn ta đọc sách ở học viện Minh Đức, vì mọi người đã rất quen thuộc.
Ta thường nhờ Bùi Cảnh Hành đưa bánh đến học viện cho hắn ta.
Qua lại vài lần, không ngờ lại khiến phu tử để mắt tới Bùi Cảnh Hành.
Trương thư sinh đứng bên quầy của ta, khuyên ta:
“Phu tử khen ngợi Bùi huynh đệ không ngớt, muốn nhận hắn vào học viện. Cơ hội này nhà khác cầu cũng không được, nương tử đừng bỏ lỡ!”
Lúc hắn ta cầm bánh đi còn không ngừng dặn dò: “Tuyệt đối đừng bỏ lỡ đó!”
Ta cúi đầu, có chút bối rối.
Bùi Cảnh Hành sống ở chỗ ta.
Không có hộ tịch.
Căn bản ta không có cách nào đưa hắn vào học viện đọc sách.
Đưa hắn về cái địa ngục ở nhà hắn, ta lại càng không yên tâm.
Ta tiến thoái lưỡng nan.
Một mặt, không muốn làm lỡ dỡ tiền đồ của hắn.
Dù sao, hắn cũng không thể bán bánh xốt tương ở chỗ ta cả đời được, đúng không?
Mặt khác, ta cũng lo lắng, rời xa ta hắn lại bị cốt truyện kéo vào, bước vào vực sâu vạn kiếp bất phục.
Suy đi tính lại, ta vẫn quyết định đưa Bùi Cảnh Hành đến học viện gặp phu tử trước.
Nếu không có hộ tịch, cứ ngồi nghe ở học viện một thời gian cũng không sao mà.
Đợi sau này có con đường khác rồi tính tiếp.
Ai ngờ, bọn ta vừa xuống xe ngựa.
Đang đi bộ đến học viện lại bị người cầm kiếm chắn ngang đường.
“Trong phủ tìm ngươi nửa năm, ngươi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khoi-lua-cay-mat-nguoi/5212534/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.