Sau khi về đến nhà, ta ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà.
Từ từ nhấp từng ngụm nhỏ.
Bùi Cảnh Hành ngồi bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Nhưng ta không đợi hắn nói.
Ngược lại thò tay vào tay áo mò một hồi, cuối cùng tìm được một vật, “đông” một tiếng đặt mạnh lên bàn.
Bùi Cảnh Hành nhìn thấy vật đó, thần sắc đột nhiên căng thẳng, trong mắt lóe lên một tia u tối.
Lúc này ta mới đứng dậy, thu lại nụ cười:
“Lão nương cứu mạng ngươi, ngươi lại báo đáp như thế này sao?”
Nằm trên bàn, là một thanh đoản đao sắc lạnh.
Người nhỏ bé như xì hơi, bả vai rủ xuống.
“Tỷ đều biết cả rồi.”
Ta nhìn hắn, có chút tức giận:
“Nếu không phải ta ngăn lại, ngày đó ngươi định dùng con dao này đâm tới sao?”
“Rõ ràng là ngươi có thể trốn trong nhà, lại xông ra ngoài, trong tay còn giấu dao, đúng không?”
Hắn ngẩng đầu nhìn ta:
“Là tên tráng hán kia muốn ra tay với tỷ trước.”
Ngày tráng hán gây chuyện.
Ta tận mắt thấy hắn bị nhấc bổng lên, không hề chống cự.
Nhưng trong tay áo phải có một tia ánh sáng lạnh lóe lên.
Nếu không phải ta kịp thời ngăn cản, hắn đã đâm tới rồi.
Lúc này, Bùi Cảnh Hành trước mặt có chút buồn bã, còn có chút thất vọng.
Hắn cúi đầu đứng dậy.
Mím môi, muốn nói gì đó, lại không lên tiếng.
Trong mắt ngân ngấn lệ:
“Giang tỷ tỷ, tỷ muốn đuổi ta đi sao?”
Ta nhìn hắn, giọng điệu nghiêm túc: “Đưa tay.”
Hắn sững sờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.
Ta cầm thước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khoi-lua-cay-mat-nguoi/5212533/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.