Ta đặt thước xuống.
Kéo Bùi Cảnh Hành lại, vừa nhào bột vừa luyên thuyên với hắn:
“Ở phố Thanh Hà một tháng, thấy nơi này thế nào?”
Hắn cúi đầu nấu tương, không đáp lời.
“Ta biết, ngươi ngày nào cũng co rúc trong nhà không đi đâu cả. Thật ra ngươi từ đâu đến, trước kia trong nhà xảy ra chuyện gì, đối với ta mà nói đều không quan trọng. Nhưng đã ở lại tiệm của ta, có vài lời ta vẫn phải nói trước.”
Ta ngừng tay nhào bột, nghiêm túc nhìn hắn, từng chữ từng câu nói:
“Tiệm của ta, không chứa người có tâm thuật bất chính. Trong sổ của ngươi, trang đầu tiên ghi là Xuân Nương và Trương đồ tể phải không?”
Ta giơ tay chỉ vào cuốn sổ nhỏ của hắn, “Đây là đang ghi hận họ, vì ngày ngươi đến đã khoanh tay đứng nhìn không cứu ngươi sao?”
Hắn sững sờ ngẩng đầu, hẳn là ngạc nhiên trước sự quan sát tinh tường của ta.
Ta xoa đầu hắn, tiếp tục nói:
“Nhưng trên đời này, con người không phải chỉ có đen hoặc trắng, chúng ta cũng không thể thông qua một chuyện mà kết luận về họ được.”
Hắn nhìn ta nửa hiểu nửa không, như chìm vào hồi ức, muốn nói lại thôi:
“Nhưng trước kia…”
Ta không nói nữa, nhưng tay làm việc không ngừng.
Đặt miếng bột đã cán vào chảo dầu xèo xèo.
Nhận lấy thịt tương hắn đưa qua, ở cái chảo khác, đặt lên bếp đổ dầu.
Thịt tương cùng với mùi thơm của tỏi băm vào chảo, xào sơ qua tỏa ra mùi thơm nồng đậm, cuối cùng cho tương đậu cà vỏ tinh túy vào.
Cho đến khi đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khoi-lua-cay-mat-nguoi/5212532/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.