Bận rộn cả một ngày, cuối cùng ta cũng có thời gian rảnh.
Nhìn Bùi Cảnh Hành đang đứng co ro ở hậu viện:
“Nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về nhé?”
Ngay khoảnh khắc ta nói, hắn cúi đầu xuống, nước mắt lưng tròng, lẩm bẩm:
“Mẫu thân mất rồi, ta không có nhà nữa…”
“Giang nương tử, ta có thể ở lại không? Ta có thể làm mọi việc, tuyệt đối không ăn bám…”
Dòng bình luận tĩnh lặng cả ngày, lập tức lại sôi nổi lên. [Oa, nam thứ thật là đáng thương khiến người ta muốn che chở.][Nhưng hắn cũng giả bộ trà xanh quá đi, vị Giang nương tử này sợ là sẽ bị hắn lừa đến chẳng còn gì!]
Bọn họ nói đúng.
Ta bị mắc mưu rồi!
Khuôn mặt này, biểu cảm này, ai mà chịu nổi chứ!
Muốn bảo vệ hết lòng!
Thật ra ta biết hắn đang lừa ta.
Xem bình luận cả ngày, ta đã hiểu được thân thế của Bùi Cảnh Hành tám chín phần.
Hắn vốn là đích tử của Hầu phủ, nhưng lại bị kế mẫu vu khống “khắc chết thân mẫu.”
Phụ thân dẫn binh rời kinh, trước khi đi để giữ danh tiếng gia tộc, mặc nhiên đưa hắn đến trang viên nuôi dưỡng.
Ai ngờ hắn bị người do kế mẫu sắp xếp cướp giữa đường, sau đó bán cho bọn buôn người.
Mấy ngày không được ăn uống, vừa trải qua một trận ác chiến với bọn buôn người, nhảy xuống sông mới thoát thân được.
Hiện giơ trở về kinh thành, đương nhiên là chuẩn bị ẩn mình, chờ cơ hội báo thù.
Ai ngờ thân hình nhỏ bé của hắn bị bọn buôn người bỏ đói mấy ngày, vừa đói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khoi-lua-cay-mat-nguoi/5212531/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.