Ngày hôm sau.
Sương sớm còn chưa tan, đàn hương lượn lờ.
Khi Hầu phu nhân Lâm thị bước vào chùa Linh Tuyền, siết chặt chuỗi hạt Phật trên cổ tay.
Nàng ta luôn cảm thấy thái dương hôm nay đau nhức.
Bởi vì ma ma luôn đi theo bên cạnh nàng ta, hôm nay lại không thấy đâu.
Nàng ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hai mí mắt giật liên tục.
Cho nên hôm nay, nàng ta bảo hạ nhân xuất phát sớm hơn một chút.
Nàng ta muốn đốt nén hương đầu tiên của chùa Linh Tuyền hôm nay, để tự trấn tĩnh bản thân.
Hôm nay nàng ta cố ý chọn váy áo màu trắng trơn, ngay cả búi tóc cũng chỉ cài một chiếc trâm ngọc Quan Âm trắng thuần.
Cả kinh thành ai thấy, mà chẳng khen một câu Hầu phu nhân thật sự thành tâm lễ Phật.
Nhưng đợi nàng ta lễ Phật xong.
Trên đường được tiểu sa di dẫn qua hành lang đi dùng cơm chay.
Đột nhiên, bước chân Lâm thị khựng lại.
Dưới cây tùng cổ thụ ở hậu viện, một bóng người gầy gò đang quét lá rụng.
Áo cà sa màu xám xanh, mày mắt cúi thấp.
Nhưng khi khuôn mặt nghiêng kia quay lại, lại làm nàng ta sợ hãi liên tục lùi bước.
Phải được tiểu nha hoàn đỡ lấy mới hoàn hồn lại được.
Tiểu sư phụ chắp tay cúi chào nàng ta từ xa, rồi lại cúi đầu quét lá rụng.
Như thể chưa từng gặp nàng ta.
Nhưng mặt mày của tiểu sư phụ kia, hóa thành tro nàng ta cũng nhận ra!
Rõ ràng là Bùi Cảnh Hành!
Tại sao hắn lại ở đây?
Chẳng phải bọn buôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-ay-khoi-lua-cay-mat-nguoi/5212535/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.