Chương trước
Chương sau
Khi cánh cửa sắt mở ra, điều mà Dạ Lý mong chờ đã không xuất hiện.

Trước mặt ả chỉ có mỗi bà quản gia.

Dạ Lý đưa ánh mắt mờ đục dáo dát tìm bóng dáng quen thuộc, hi vọng có thể nhìn thấy nàng.

Nhưng lần này đã để ả thất vọng rồi...

"Cô nhìn cái gì?" Bà quản gia lạnh giọng hỏi.

May thời có Tâm ở đó lặp tức đỡ lời: "Dạ con nhỏ này nhịn đói nhịn khát mấy ngày nên quáng gà rồi thưa bà."

Bà quản gia không trả lời Tâm mà chỉ dò xét Dạ Lý.

Bấy giờ, ánh nhìn của ả cũng bị buộc phải thu lại, không thể nào ngay tại lúc này bị phát hiện được.

"T-tôi khát quá, xin bà rủ lòng thương cho chút nước được không ạ?" Dạ Lý quả khát thật nhưng lời này lại là nói dối.

Tuy vậy bà quản gia có vẻ đã tin.

"Hai cô tự dìu nhau về mà uống nước nhưng đừng quên biết ơn tiểu thư, nhờ cô ấy cho phép mà hai cô mới được rời khỏi đấy."

"Dạ dạ chúng tôi sẽ ghi nhớ!" Tâm cúi cúi đầu, vờ như mình sẽ tạc dạ ghi lòng chuyện này.

Sau đó Tâm dìu Dạ Lý trở về chỗ ngủ, lúc này mọi người đều đã tản ra làm việc nên gian phòng trống rỗng chẳng có ai, đây cũng là thuận tiện cho họ nghỉ ngơi và nói về sự việc vừa rồi với nhau.

Thay vào vẻ thất thần, bây giờ Dạ Lý lại đang ở trong trạng thái trầm ngâm. Khi Tâm đưa cho ả ly nước thì Dạ Lý mới ngẩng lên nhìn cô, thấp giọng bảo: "Đó chính là Nam Sa, Tâm ạ."

"Dù có là cô ấy thì bây giờ chúng ta cũng phải..."

"Tôi cần đến phòng của tiểu thư Lenna, ý tôi là phòng của Nam Sa."

Lần này, ả nói bằng giọng dứt khoát, cứ như thể đã quyết định từ lâu.

"Quá mạo hiểm." Tâm đặt ly nước xuống bàn, xoa xoa đôi bàn tay lạnh ngắt của mình, nói.

"Tôi không thể chờ lâu hơn được nữa, em ấy đã ở ngay đây rồi."

"Vẫn phải chờ, chúng ta cần chờ một cơ hội, một dịp nào đó phù hợp."

"Dịp gì chứ? Còn dịp gì nữa?" Dạ Lý siết chặt góc váy, trong mắt ả hiển hiện sự không cam tâm.

"Bây giờ tôi chưa biết nhưng chắc chắn phải có thôi. Xin Dạ Lý đấy, đừng tùy tiện hành động mà hãy chờ tín hiệu của tôi được không?"

Sự cẩn trọng của Tâm là không sai nhưng hiện tại hơn 9 phần đều là do không muốn hai người đó có thể gặp lại sớm như vậy.

Càng sớm chừng nào thì Dạ Lý sẽ càng nhanh vứt bỏ Tâm chừng ấy.

Cô quả thật đã nghĩ như thế đấy.

Nhưng chẳng phải trên đời vẫn còn tồn tại một câu "Người tính không bằng trời tính" đó hay sao?

Bởi vì cái dịp mà Tâm nói đã đến nhanh hơn là cô tưởng.

Đó là vào một buổi vũ hội do ngài Thống đốc tổ chức, buổi tiệc này có một số lượng lớn quan khách tham gia và nó cũng yêu cầu không ít những cô hầu phục vụ.

Trong đó có Dạ Lý.

Trước đây khi còn là cô hai Cao Dạ Lý danh giá ả đã không ít lần từng tham gia những buổi vũ hội tương tự do các quan chức người Pháp quen biết với ông ngoại mời.

Nhưng từ lâu lắm rồi ả đã không còn đến những nơi như thế này nữa, vậy nên hiện tại không gian quay cuồng hợp cùng với thanh âm đàn hát và mùi rượu mạnh lan tỏa khắp nơi khiến cho Dạ Lý bất giác choáng ngợp.

Ả bưng trên tay khay rượu, đi loanh quanh đưa cho những quan khách xung quanh. Quan sát thấy giữa những làn khói xì gà mờ ảo là những bộ xiêm y đắt đỏ được vận trên các cơ thể đang ngả ngớn cười đùa.

Trong số họ nam nữ đều đủ cả, ả chắc chắn đây đều là những quan chức cấp cao và thậm chí là giới thượng lưu quý tộc của Paris. Đoán rằng trong buổi tối ngày hôm nay Tâm và Hai Mươi Ba cũng sẽ tìm thấy không ít thông tin giá trị cho sự vụ của họ.

Chỉ có ả là đáng phải rầu rĩ, mặc dù đang buộc mình phải nở ra nụ cười.

"Et maintenant j'aimerais vous présenter ma fille bien-aimée, Lenna Yves, héritière de la famille Yves!" ( Và bây giờ xin giới thiệu với quý vị con gái cưng của tôi, Lenna Yves, tiểu thư thừa kế của gia tộc Yves! )

Chất giọng của người đàn ông này dù có như thế nào thì Dạ Lý cũng không thể quên, bởi vì đây chính là Victor Yves, cha của Nam Sa, kẻ đã cướp lấy nàng ra khỏi vòng tay ả!

Theo hướng mà tất cả mọi quan khách có mặt đều đang ngỡ ngàng hướng về, Dạ Lý nhìn lên đó, phía cầu thang trải thảm đỏ.

Bấy giờ, chậm rãi bước xuống là một thiếu nữ trong bộ váy dạ hội màu trắng với mái tóc bạch kim xoã dài óng ánh hơn tơ trời, và nàng sở hữu một đôi mắt màu xanh biếc đại dương, đôi mắt đã trăm vạn lần nhấn chìm Dạ Lý vào bể tình.

Làn môi nàng tô một lớp son mỏng, cánh môi hơi nhếch lên mang theo mấy phần kiêu hãnh đặt trên gương mặt quen thuộc đến đau lòng.

Khoảnh khắc Dạ Lý nhìn thấy Nam Sa ả cứ ngỡ như tim mình đã quên đập.

Đôi tay run rẩy dường như không làm chủ được chính mình mà đánh rơi toàn bộ khay rượu, âm thanh đổ vỡ bất chợt vang lên kéo ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía ả.

Tâm và Hai Mươi Ba đứng cách đó một khoảng xa cũng bị sự việc này làm cho xanh mặt nhưng chỉ có thể nín thở đứng chờ xem diễn biến để mà ứng phó.

Đối với Dạ Lý, bên tai ả không còn nghe được bất cứ lời xì xầm nào nữa, chỉ có tiếng gót giày của Nam Sa đang gõ xuống mặt sàn như là nhịp trống, từ từ tiến lại trước mặt ả.

Dáng dấp ấy, dung mạo ấy, đây đích thị là Nam Sa của ả rồi!

"Sa...chị..."

"Tu viens de gâcher l'atmosphère, tu sais ça?"(Cô vừa phá hỏng bầu không khí đấy, cô biết không?)

Dạ Lý hiểu câu này nghĩa là gì, Dạ Lý hiểu nó, nhưng ả vô cùng không hiểu vì sao nàng lại nói như vậy.

"Nam Sa, em nói gì vậy..."

"Si tu es fatigué, va te reposer, ne reste pas ici et gâche ma fête."(Nếu mệt thì về nghỉ đi, đừng ở đây làm hỏng bữa tiệc của tôi)

"C-chị...chị..."

Dạ Lý lắp bắp, sững sốt nhìn vẻ mặt lạnh lùng xa lạ của Nam Sa.

Chưa kịp nói thêm gì thì ả đã bị bà quản gia lôi đi, cố gắng quay lại nhìn chỉ thấy mỗi bóng lưng của Nam Sa hướng về phía mình, thậm chí nàng còn chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại ả dù chỉ một lần.

Rốt cuộc chuyện này là sao đây? Cho đến khi Dạ Lý bị nhốt vào trong một căn phòng kín tối tăm thì ả vẫn không tài nào hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.

Lẽ nào đó không phải là Nam Sa? Lẽ nào ả đã nhìn lầm?

Không, không thể đâu!

Biết bao nhiêu ngày tháng cận kề, biết bao nhiêu đêm dài chung chăn gối chẳng lẽ ả lại không nhìn ra được người mà ả thương?

Đó chắc chắn là Nam Sa! Nhưng nếu là Nam Sa thì tại sao lại hững hờ với ả? Tại sao từng lời nói cử chỉ đều tựa hồ cả hai chẳng hề quen?

Bây giờ thì Dạ Lý đã bắt đầu trở nên hoảng loạn, tình huống này là điều mà ả chưa từng ngờ tới.

Lần nữa lặp lại, cũng như người đời vẫn bảo "Người tính không bằng trời tính".

...

Vài ngày sau.

Dạ Lý cứ như người mất hồn nghĩ mãi về ánh mắt vô cảm của Nam Sa khi ấy, ả không cam tâm nên bèn nghĩ cách tiếp cận Nam Sa để tìm hiểu ngọn nguồn.

Sau nhiều lần cân đo đong đếm thì Dạ Lý cũng chọn ra được một cách nhưng tội là cách này lại gây phương hại đến Tư Lệ. Nhưng bởi vì sự việc đã đến hồi căng như dây đàn nên Dạ Lý đành phải hy sinh cô gái xấu số này.

Hôm nọ, ả lẻn vào tủ thuốc của nhóm người hầu, chỗ mà được đích thân bà quản gia quản lý để trộm thuốc xổ. Nhờ vào kỹ năng ba chìm bảy nổi trong tiếp Pháp của mình và cũng do một chút may mắn mà ả đã thành công trộm được.

Sau đó, cũng vì làm việc ở nhà bếp nên Dạ Lý rất dễ dàng trộn nó vào thức ăn của Tư Lệ khiến suốt ngày hôm ấy cô bị đau bụng không cách gì có thể tiếp tục nhiệm vụ hầu hạ tiểu thư Lenna.

"Vì sự thiếu sót trong việc chăm sóc sức khỏe nên đã làm ảnh hưởng đến công vụ phụng sự tiểu thư. Bây giờ tôi cần tìm một cô gái thay thế cho Tư Lệ đến phòng tiểu thư ngay lập tức!"

Tất cả mọi người đều im lìm, trái ngược với những gì Dạ Lý suy đoán nhưng như vậy thì càng tốt, ả chắc chắn phải triệt để tận dụng cơ hội do tự mình tạo ra này.

"Tôi xin phép được phục vụ tiểu thư Lenna, thưa bà!" Dạ Lý giơ tay và dõng dạc nói.

"Cô? Cô hậu đậu lắm, không được." Bà quản gia lắc đầu.

"À ừm tôi có hơi hậu đậu thật nhưng xin thề với bà rằng tôi rất biết cách chăm sóc tiểu thư ạ! Cô ấy sẽ thích tôi mà."

"Dựa vào đâu?"

"Dựa vào...tôi nghĩ mình biết cô ấy thích gì, muốn gì."

Bây giờ thì bà quản gia lại tiếp tục dò xét Dạ Lý, ánh nhìn của bà ta không khác nào một con diều hâu đang chuẩn bị xé mồi để moi ra sự thật.

"Bữa trưa hôm nay cô có thể thử nhưng nếu tiểu thư phàn nàn bất cứ điều gì thì cô hãy xác định bị đuổi việc đi."

Nghe đến đây Dạ Lý suýt chút nữa tự cắn lưỡi.

Cái gì mà bị đuổi việc? Như vậy chẳng phải là được ăn cả, ngã về không ư? Nhưng phóng lao thì phải theo lao, đối với Nam Sa từ lâu ả cũng đã không còn đường quay lại rồi.

"Dạ được thưa bà." Dạ Lý dứt khoát gật đầu.

Xung quanh ả vẫn vang lên những lời xôn xao bàn tán, đoán rằng người như ả chắc chắn sẽ bị cô chủ đuổi đi thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.